Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Trong lòng tôi trào dâng một luồng ấm áp, chưa từng có ai nói với tôi những lời như thế này, càng không có ai như anh ấy ân cần bảo vệ lòng tự trọng của tôi. Tôi tưởng anh tiếp cận tôi chỉ vì tò mò, hóa ra từ đầu anh đã chân thành, không chút qua loa hay coi thường.
Giọt lệ lăn dài, anh nâng mặt tôi lên dịu dàng: "Đừng khóc, từ nay anh sẽ cùng em bước tiếp."
"Lý Hạo Văn, nhà anh biết anh tốt thế này không?" Tôi vừa khóc vừa cười.
Anh mỉm cười lau nước mắt cho tôi: "Chỉ cần em biết anh tốt là đủ."
Tối đó, anh dẫn tôi đến công viên bờ sông, nói muốn cho tôi trải nghiệm cảm giác yêu đương thời sinh viên. Anh chọn chỗ đông người nhất, không hiểu từ đâu lấy ra bó hoa dành dàng trắng muốt, quỳ một gối trao hoa: "Cao Mộng, làm bạn gái anh nhé!"
Người khác tặng hồng, anh lại tặng dành dàng! Những cặp đôi xung quanh bật đèn điện thoại tạo không khí lãng mạn, đồng thanh hô: "Đồng ý đi! Đồng ý đi!"
Tôi ngượng chín mặt, ôm vội bó hoa kéo anh chạy đến góc vắng. Vòng tay qua eo tôi, cách giữa là bó dành dàng, anh nói: "Hoa dành dàng tượng trưng cho sự kiên cường và tình yêu vĩnh cửu, sự bảo bọc trọn đời. Cao Mộng, em đồng ý chứ?"
Tôi cúi mặt vào hoa: "Em đồng ý." Sao giống như cầu hôn thế này, hơi kỳ cục!
Anh ôm ch/ặt tôi cười hạnh phúc. Đằng sau lùm cây, tiếng cặp đôi trẻ nũng nịu vọng đến khiến mặt tôi vừa ng/uội lại bỗng bừng lửa. Tiếng hôn nhau râm ran khiến hơi thở Hạo Văn trở nên nồng nặc. Tôi sờ má anh cũng nóng như mình, thì thào: "Về thôi, ngại quá."
Anh bất động, khi tôi kéo áo thì bỗng nâng cằm tôi lên: "Chúng ta cũng thử đi."
"Thử... thử gì?"
Vòng tay siết ch/ặt không cho thoát. Đang ngại ngùng thì vật gì nóng bỏng lướt qua môi. Tôi tròn mắt: "Cái gì thế?"
Anh áp mũi vào tôi, giọng đầy mê hoặc: "Anh, hôn em đó."
Nhưng... chẳng cảm giác gì? Thấy tôi thất vọng, anh bật cười: "Đùa đấy, vừa rồi là tay anh."
"Trẻ con!"
Lời chưa dứt, anh ôm gáy tôi hôn lên môi. Khi tôi còn đang ngơ ngác, anh đã rời đi: "Cảm giác thế nào?"
Tôi ngây người: "Mềm mềm."
Lần thứ hai, nụ hôn khiến chân tôi co quắp trong giày.
10
Trên đường về, tôi cắn ngón tay cười khúc khích, tim đ/ập thình thịch như uống th/uốc. "Em dọn về ở lại nhé?" Tôi mê mẩn gật đầu, anh cười đắc ý.
Anh vẫn ngủ sofa, tôn trọng tôi tuyệt đối. Không có sự đồng ý, anh nhất quyết không vượt giới hạn.
Sau khi biết anh là ông chủ công ty, tôi thường xuyên nhờ anh xử lý công việc khó. Nhờ năng lực xuất sắc của anh, tôi được khen thưởng và tăng lương. Tối nào anh cũng kèm tôi học kỹ năng làm việc, trình độ tôi tiến bộ vượt bậc.
Ngày em trai thi đại học, chúng tôi về quê. Bố mẹ rất hài lòng về Hạo Văn, không màng chênh lệch gia thế. Em trai luôn miệng gọi "anh rể", khiến anh sướng mê tặng ngay điện thoại và laptop. Nhưng anh ghi khoản này vào giấy n/ợ với kỳ hạn "một đời".
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, Hạo Văn tập trung kinh doanh. Gia đình anh cởi mở, không môn đăng hộ đối. Không rõ anh nói gì mà họ đối xử nhiệt tình, đặc biệt là anh trai - bác sĩ từng khám cho tôi - khen tôi nỗ lực và thú vị.
Anh điều tôi sang làm trợ lý, thường xuyên gọi vào văn phòng rồi mang cơm tự nấu cho ăn. Ăn xong lại bắt ngủ trong phòng nghỉ. Công việc của tôi oái oăm ở chỗ... chẳng có gì để làm!
Khi tiếp khách, trong khi trợ lý khác bận rộn đỡ rư/ợu cho sếp, anh lại che chắn cho tôi, tự mình đỡ hết rư/ợu. Không biết ai là sếp nữa!
11
Có lẽ anh mắc chứng hoang tưởng, luôn bảo nhân viên nữ để ý tới mình, bắt tôi phải hôn giữa công ty để tuyên bố chủ quyền. Tôi cười anh tự đắc.
Nhưng chính tôi lại thiếu cảnh giác. Một nữ nhân viên mới xinh đẹp thực sự để mắt tới anh. Khi tôi mở cửa, cô ta mặc váy bó đen, áo trắng hở đến rốn đang uốn éo trước mặt anh.
Hạo Văn nghiêng người vẫy tôi: "Mộng Mộng, đứng đó làm gì? Lên đi!"
Cô gái luống cuống cài khuy áo. Tôi ngồi lên đùi anh, kéo cà vạt hôn lên môi - học từ tiểu thuyết ngôn tình. Anh giữ đầu tôi hôn sâu, khiến cô nhân viên đỏ mặt bỏ chạy.
"Xem đủ chưa?" Anh lạnh lùng hỏi, rồi quay sang tôi: "Đọc hết truyện tổng tài rồi à?"
Chương 15
Chương 15
Chương 7
Chương 13
Chương 16
Chương 21
Chương 17
Chương 15
Bình luận
Bình luận Facebook