Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi tự nhận mình là người uống rư/ợu rất có văn hóa, thế nhưng trong buổi tiệc hôm đó, sau khi say xỉn tôi đã ôm chân một người đàn ông lạ mặt và gọi anh ta là 'bố' suốt cả đêm...
1
Bạn cùng phòng đại học của tôi nhận được cơ hội đi du học nước ngoài, liền mời tôi đến ăn mừng. Một ngày cuối tuần đẹp trời, tôi từ bỏ chiếc giường ấm áp, mặt mộc đi dự tiệc.
Cô ấy nói chỉ có vài người bạn thân hồi đại học, mấy bạn cùng nhóm nghiên c/ứu và một học đệ năm hai, bảo tôi đừng lo.
Lý do chính là cô ấy nói có rất nhiều đồ ăn ngon.
Bạn biết ở thành phố lớn, một nhân viên làm việc 10 tiếng/ngày, lương tháng 5 triệu, vừa phải trả tiền thuê nhà, m/ua đồ ăn, lại còn gửi tiền về cho bố mẹ - muốn được ăn một bữa ngon là xa xỉ thế nào không?
Đúng vậy, cực kỳ xa xỉ. Tôi đến buổi tiệc đó chỉ để ăn ké.
Mọi người đều mang quà, còn tôi thì trơ trẽn đến tay không. Vừa bước vào cửa đã trở thành tâm điểm chú ý - trông chẳng khác gì kẻ ăn mày.
Khách sạn 5 sao, bàn tiệc toàn những người ăn mặc lộng lẫy. Duy chỉ có tôi, mặt mũi lem luốc, mặc áo hoodie quần jean, bối rối đến mức muốn độn thổ.
Tôi tưởng chỉ là quán ăn bình dân hay hát karaoke, ai ngờ lại sang chảnh thế này.
Muốn chuồn cũng không kịp nữa rồi.
Bạn cùng phòng nhiệt tình mời tôi ngồi, không những không gi/ận vì tôi làm mất mặt mà còn liên tục chăm sóc, gắp đầy một đĩa đồ ăn bảo tôi thoải mái.
Cả buổi tôi chẳng dám ngẩng đầu, chỉ chăm chăm ăn. Những gì họ nói tôi cũng chẳng hiểu, chỉ biết gật đầu cười hề hề như đứa ngốc.
Không biết ai rót cho tôi ly rư/ợu vang. Mọi người nâng ly, tôi ngại không uống. Một ly xuống bụng, không cảm giác gì, lại còn thấy ngon hơn rư/ợu trắng nhiều.
Thế nhưng sau ba ly, đầu óc tôi đơ luôn.
Những chuyện xảy ra sau đó tôi quên sạch. Chỉ biết tỉnh dậy trong khách sạn.
Quần áo vẫn nguyên vẹn, chỉ có tóc rối như tổ quạ, mắt sưng húp, miệng đắng ngắt, cổ họng đ/au rát.
Điện thoại trong túi vẫn còn. Bạn cùng phòng nhắn một tràng tin nhắn, nói không biết tôi ở đâu nên đã mở phòng khách sạn. Cô ấy cùng một học đệ đưa tôi đến.
Sau đó, cô ấy gửi biểu tượng cười che miệng kèm dòng chữ: 'Lần sau đừng uống nữa, đ/áng s/ợ lắm.'
Chẳng lẽ tôi đã làm trò gì ư? Không thể nào, tôi vốn uống rư/ợu rất điềm tĩnh mà.
Tôi xoa xoa mái tóc rối bù, cố gắng nhớ lại chuyện tối qua nhưng ký ức chỉ dừng lại ở lúc uống rư/ợu, sau đó trống rỗng.
Chắc là đã làm trò cười hết cả rồi.
Tôi rửa mặt xong chuồn thẳng, đội mũ hoodie kín mít suốt đường đi, sợ người khác thấy bộ dạng thảm hại này.
Về đến nhà trọ, đụng mặt bạn trai của bạn cùng phòng. Lúc đó anh ta đang kéo khóa quần, tôi đơ người, anh ta luống cuống gi/ật đ/ứt khóa luôn.
Hai chúng tôi đứng nhìn nhau, không dám nhúc nhích.
Bạn cùng phòng ngậm bàn chải đ/á/nh răng, thấy tôi liền ngượng ngùng cười gượng. Tôi vội nắm lấy cơ hội, len qua khe hở chạy vào phòng đóng sập cửa lại.
Phòng bên cạnh đêm qua, hẳn là...
Tôi nổi hết da gà. Đứa ế 24 năm như tôi lập tức rùng mình.
Nhưng biết làm sao được? Lương thấp, không có tiền, mỗi tháng còn phải gửi về nhà. Muốn có một căn phòng nhỏ cho riêng mình cũng là xa xỉ.
Tôi dọn dẹp phòng từ trong ra ngoài, xịt nước hoa khắp nơi. Bạn cùng phòng nhìn tôi với ánh mắt kh/inh thường, đóng sầm cửa phòng lại.
Tôi lo lắng nhìn cánh cửa, sợ nó hỏng vì thay cái mới đắt lắm.
9h sáng, tin nhắn WeChat vang lên.
Ghi chú là Lý Hạo Văn - hình như tôi không quen người này? Lúc nào thêm vậy?
Mở tin nhắn ra là 8 video, mỗi cái dài hơn 4 phút, hình ảnh tối om. Tôi không dám mở, sợ là thứ không hay.
Một lúc sau, anh ta nhắn: 'Tỉnh rồi à?'
Tôi hỏi: 'Ai đấy?'
Anh ta đáp: 'Bố mày.'
Tôi gửi biểu tượng mặt ng/u. Anh ta bảo tôi mở video ra xem thì biết.
Tôi gửi sticker tức gi/ận hỏi rõ lai lịch.
Anh ta trả lời: 'Tối qua mày gọi tao cả đời bằng bố, quên rồi à?'
Có... có chuyện đó thật sao?
Tôi vắt óc suy nghĩ, trong đầu lờ mờ hiện lên vài hình ảnh - hình như là thật...
Tim tôi đ/ập thình thịch, úp mặt vào gối hét: 'Trời ơi, nhục quá!'
Sau vài phút giằng co, tôi mở video xem. Ống kính lắc lư rồi quay vào mặt tôi.
Trong video, mặt tôi đỏ hơn Quan Vũ, mồ hôi ướt sũng mái tóc dính bết vào mặt, cười ngớ ngẩn vào khoảng không.
Tiếng ồn ào hỏi han vang lên, tôi chỉ biết cười mà không nói gì.
Tiếng cười của tôi ngày càng kỳ quặc, nào tiếng ngỗng, tiếng lợn, tiếng m/a đều có đủ.
Bữa tiệc giữa chừng phải dừng vì tôi phá rối. Không phải mất vui, mà chủ yếu mọi người sợ tôi gặp nguy hiểm.
Trên taxi, tôi ngồm ngoàm ở ghế sau, cười ng/u ngốc với chàng trai đang đỡ người tôi. Bạn cùng phòng ngồi ghế trước cười không ngậm được miệng, nói với anh ta: 'Hạo Văn đừng sợ, nó không cắn đâu.'
Người quay video chính là chàng trai bên cạnh.
Hai người dìu tôi vào khách sạn. Lễ tân tưởng tôi bị th/uốc nên suýt báo cảnh sát, bạn tôi phải giải thích mãi mới xong.
Tôi như kẻ mất trí, đuổi theo chàng trai gọi 'bố', rồi cười ha hả, he hé, quác quác.
Vào phòng, tôi ngồi bệt ôm ch/ặt chân anh ta gọi 'bố' không ngừng. Ban đầu anh ta còn gỡ ra, sau ngồi phịch xuống để mặc tôi ôm. Thậm chí còn đáp lại hai tiếng.
Hóa ra vì thế mà miệng tôi đ/au thế.
Thôi xong, từ nay không dám gặp bạn cùng phòng nữa rồi.
'Xin lỗi đã gây ám ảnh tâm lý cho cậu, thật sự xin lỗi.'
Chương 9
Chương 6
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook