Từ nhỏ đã tính cách chẳng sự thân thiện, chưa xuất hiện biểu cảm thái quá, ít nói lầm lì, rõ muốn kết nhiều sợ hòa nhập được, đành giả vờ để ý, vẻ gần.
Ai con yêu chứ?
"Tôi đấy." Quan Thịnh lên tiếng.
Mắt cay, "Nhưng đuổi hình tượng trí thức mà."
"..."
Hiếm Quan Thịnh bí lời, bật cười nói: "Thật anh thích điểm nào."
"Thích một người, ưu điểm khuyết điểm đều thành sáng trong anh câu này ứng với anh chuẩn."
"Đây... anh tỏ với sao?"
"Khó lắm à?"
Hắn xoa mũi, làm chuyện chưa nghiệm."
Tôi hắn.
Ánh đèn nghiêng nghiêng, giờ cả và đều chìm trong ánh sáng.
"Vậy anh gần dạy cho."
Quan Thịnh nhướng mày vừa cúi xuống, đã nhanh nhẹn ngẩng cằm hôn lên.
Kết quả lệch mục tiêu, hôn trúng cằm hắn.
Lông mi dài rủ xuống quang.
"Hóa non nớt lắm nhỉ."
Tôi há miệng định cãi.
Nhưng đã xảo nuốt trọn lời trong bụng.
Nụ hôn này vừa dài, tựa ngắn.
Khi môi, hoa phân biệt đông tây, cố gỡ gạc: "Gọi nghiệm?"
Hắn cười chạm trán tôi.
"Vừa nhập môn, này còn lợi hại hơn."
"..."
Đúng lúc thoại mẹ gọi đến.
Tôi lo/ạn, sao quên mất chuyện này!
"Làm sao bây giờ?"
"Cứ nói thật."
"Nói gì?"
"Nói đã rồi."
(Hết văn)
Ngoại truyện Quan Thịnh
1
Lần nói về Chân trong một sự khuya ở ký túc năm nhất.
Hôm họ bàn luận về ai đẹp nhất trường.
Khi Chân Linh, tức phụ họa: nghĩ vậy."
Tôi Chân Linh.
Với đại từ, tưởng tượng hình dáng ấy.
Dù đều khen xinh đẹp, đuổi.
Khó đuổi khái niệm nào?
Họ nói: "Quan Thịnh, giống cậu tiếp lắm."
"Tôi chuyện vô vị."
"Học đại yêu đương mới vô vị." Người nói câu này vừa cãi với trước khi ngủ.
Tôi cười, luận.
Rồi hỏi ai đẹp.
Thật lòng chưa để ý.
Có lẽ bản thân vốn nhạt nhẽo, muốn lãng phí chuyện trước kết quả, đôi tinh tường phát hiện cái đẹp.
Trước đại cắm vở.
Sau khi đại phát hiện cuộc ta ca ngợi thường, chẳng qua thêm rảnh.
So với việc xử lý mối h/ệ nam nữ, thà dùng rảnh để nghĩ cách biến kiến thức thành tiền.
- Trước khi Chân Linh, luôn nghĩ vậy.
Ngày lễ kỷ niệm trường.
Cô biểu diễn violin sân khấu.
Giữa hân hoan, chơi bản Sơn Anh Đài.
Ánh đèn sân khấu chói lóa khiến khuôn mờ thực rõ ấy.
Nhưng đã bản nhạc ấy.
Sau lễ, và vài cổng ở đó.
Vẫn mặc đen biểu diễn, khoác thêm áo jacket.
Ban nhận ra, khi phòng hiệu: kìa, Chân Linh."
Thì Chân Linh.
Buổi sự hôm đó, họ nói sai.
Hình ảnh sân khấu và đời tương rõ rệt.
Giữa quán nướng ồn ào, im lặng, ngồi nhẹ nhàng, ít toát lên vẻ lạnh lùng.
Nhưng khẩu vị tốt, nhiều hơn cả đám tôi.
Ăn xong từ tốn uống trà sữa.
Không sao để ý tiết cảm cách uống thanh lịch, ngon miệng.
Nhưng nghĩ, ra, hẳn nhiều khác lén liếc ấy.
Thường thì hay bao cả nhóm, lúc tính tiền quầy.
Tôi chậm bước, đứng lưng ấy.
Khi trả tiền xong đi ra, bước lên, chủ quán "Còn nữa à?"
"Tính tiền."
Bà chủ liếc ngượng ngùng cười: "À, tưởng anh đi lúc nãy."
"... Không sao."
Từ về sau, Chân trường nhiều hơn.
Đã tên, còn lạ, điều này vô rèn năng nhận trong đám đông ngay cái tiên.
Có lẽ bản thân vốn nổi trước để ý.
Nhưng lướt qua vội vã, cuộc đối thoại thực sự chúng diễn ở viện.
2
Mới kỳ, viện vắng người.
Tôi chỗ ngồi quen, khi ngồi xuống mới phát hiện bên cạnh Chân Linh.
Cô đeo tai nghe, nghiền ngẫm cuốn cộp.
Nhận nhau, vô cớ ngượng cảm một ngày tẻ nhạt bỗng nên sinh động.
Có để tiện, để vài cuốn trước khi rời viện để chỗ ngày hôm sau.
Chân vậy.
Giờ cơm tối để rồi quay lại.
Bình sớm nên chỗ.
Nhưng hôm trước giờ đóng cuốn "Lịch đại" bên cạnh, cuối để một tập tài in vô thưởng vô ph/ạt.
Tôi thầm ngày nhanh.
Hôm sau, viện từ sớm.
Nhưng bên cạnh xuất hiện.
Mãi chiều, mới đến.
Tôi thở nhẹ nhõm.
Hai tuần đó, và Chân thành "bạn bàn" lời.
Bầu này bị vỡ ngày cuối cùng.
Hôm xế chiều, trời đột đổ mưa trút.
Tiếng sấm đ/áng s/ợ khiến Chân nghịch thoại dừng tay.
Tôi nhận nhiều động tác nhỏ hơn, vô phân tâm, dán một trang lật.
Bình luận
Bình luận Facebook