Tôi sợ đến run bần bật, chân như mọc rễ không cử động được, cho đến khi bóng đen từ từ tiến lại gần. Trong lòng bỗng trào dâng dũng khí phi thường.
Trong nhà còn có đại trượng phu, tôi không chiến đấu một mình!
Tôi liếc nhìn vị trí yếu ớt nhất của đàn ông, nhất định phải một đò/n hạ gục!
Mọi thứ đã sẵn sàng, đúng lúc bóng đen đến trước mặt, tôi giơ chân đ/á mạnh vào hạ bộ của hắn, hét lớn: "Tuyệt chiêu hạ gục!!!"
"Ch*t ti/ệt!!!"
Tiếng hét đ/au đớn vang lên, bóng đen lập tức ngồi thụp xuống.
Tôi choáng váng.
Giọng nói này... hình như là Khúc Diễm.
06
Đèn phòng khách bật sáng trưng, phơi bày mọi thứ.
Khúc Diễm mặt tái mét, mồ hôi lấm tấm trên trán, co quắp trên sofa ôm bụng.
Hắn quay đầu nhìn tôi đầy đ/au khổ: "Ngư Hiểu, cô bị bệ/nh gì vậy? Cô định gi*t huynh đệ của tôi sao? Độc á/c thế!"
Tôi ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đầu gối, trong lòng nơm nớp lo sợ.
"Ai mà biết là anh chứ? Anh lên tiếng một câu có khó không... Đêm hôm khuya khoắt không nói năng gì, ai chẳng sợ?"
"...Chúng ta bị phong tỏa! Đang phong tỏa! Ai đi/ên rồ nào lại đến tr/ộm đồ lúc này? Cái đầu của cô treo trên cổ để làm cảnh à?!"
Khúc Diễm gào lên đi/ên cuồ/ng.
Tôi cúi đầu im lặng, đúng là lỗi của tôi.
Hắn đ/au đến méo mặt: "Đêm hôm không ngủ, cô xuống đây làm gì?"
Tôi liếc nhìn hắn: "Khát nước, xuống uống nước."
...
"Thế còn anh?"
Khúc Diễm đơ người, không trả lời.
Tôi liếc nhìn sàn nhà, phát hiện chiếc đèn ngủ nhỏ màu trắng nằm chỏng chơ nơi hắn vừa bị tôi hạ gục.
Không lẽ nào... hắn sợ đến mức không ngủ nổi, phải lén xuống lấy đèn ngủ?
Tôi muốn cười phá lên, nhưng vừa mới gây thương tích cho người ta, đành cắn răng nhịn cười.
Chiêu thức hạ gục quả thực... quá hiệu nghiệm.
Khúc Diễm co ro trên sofa mãi không hồi phục. Sợ gây hậu quả nghiêm trọng, tôi đề nghị: "Hay là đi bệ/nh viện kiểm tra?"
"Tôi biết nói sao giờ?!" Hắn phẫn nộ trừng mắt, "Sau này còn mặt mũi nào quản lý công ty?!"
"Nhưng nếu không đi... sợ anh thành hoạn quan mất..."
"Không sao!" Khúc Diễm lau mồ hôi, nghiến răng nói, "Tôi cứng rắn lắm, không sao đâu."
Đàn ông, toàn thân mềm nhũn nhưng miệng vẫn cứng.
Tôi ngồi cùng hắn trên sofa suốt một tiếng. Cuối cùng, sắc mặt Khúc Diễm hồng hào trở lại: "Chắc ổn rồi."
Tôi gật đầu: "Vậy đi ngủ sớm đi?"
Khúc Diễm liếc nhìn tôi, ngập ngừng.
"Sao thế?"
Hắn lắc đầu: "Không có gì."
Đêm khuya mệt mỏi, tôi ngáp dài vào phòng ngủ.
Vừa chạm đầu vào gối, cửa phòng bỗng bị gõ ầm ầm.
...
Tôi bực bội mở cửa: "Làm sao nữa? Huynh đệ anh lại không ổn à?"
"Không phải."
Khúc Diễm ôm gối, đứng trần chân ngoài cửa.
"...Tôi hơi sợ, ngủ chung được không?"
07
Tôi im lặng nhìn Khúc Diễm.
Nửa đêm gõ cửa phòng nữ nhân viên đòi ngủ chung, hợp lý không đây?
Khúc Diễm bặm môi, lấy tay che mắt tôi: "Nhìn gì mà nhìn? Nếu cô không xem mấy phim m/áu me kinh dị thì tôi đâu phải xuống lấy đèn ngủ?!"
"Nếu không xuống lấy đèn thì đâu suýt thành thái giám?"
"Cô phải chịu trách nhiệm, không thì..."
"Không thì sao? Quỳ xuống c/ầu x/in tôi à?"
Khúc Diễm trừng mắt dữ tợn: "Không thì về công ty đày cô đi lau toilet!"
...
Tôi thở dài: "Được rồi, vào đi. Nhưng tôi không chung chăn đâu, tự đi lấy chăn đi."
Khúc Diễm im thin thít.
Tôi nghi ngờ quay lại: "Đừng có được đằng chân lân đằng đầu, tôi nhất định không chung chăn đâu."
"Ai thèm chung chăn với cô?!" Trong ánh đèn mờ ảo, mặt Khúc Diễm đỏ bừng.
Cổ áo hắn hé mở hai khuy, lộ xươ/ng quai xanh gợi cảm.
Tôi chợt hối h/ận.
Không phải lo cho Khúc Diễm, mà lo cho chính mình.
Sắc đ/ao treo đầu, sợ không kìm được bản thân!
Khúc Diễm mang chăn vào, lóng ngóng đặt giữa giường.
Tôi nghi hoặc: "Sao mang hai gối?"
Hắn cúi đầu đặt gối tạo ranh giới: "Đây là vĩ tuyến 38, cả hai không được vượt qua!"
Đúng là đồ đi/ên!!!
Tôi cười lạnh, nằm xoài hình chữ "đại", đẩy gối sang một bên.
Khúc Diễm nhíu mày: "Cô vượt biên rồi, tôi ngủ thế nào?"
Tôi nhắm mắt: "Tùy anh, tìm khe hở mà ngủ."
"..."
Khúc Diễm do dự một lát, rồi co ro nép vào khe tay tôi.
Hắn cao lớn, chân thòng ra ngoài giường. Tôi giả vờ không thấy.
Ngày trước làm trâu ngựa.
Giờ để sếp làm trâu ngựa.
Đã quá!
Tỉnh dậy lúc nào không hay, trời vẫn tối đen.
Hồi tưởng giấc mơ nóng bỏng vừa rồi, tôi đỏ mặt x/ấu hổ.
Lâu quá không gần đàn ông nên nằm chung chăn không chạm cũng mơ thấy chuyện ấy sao?
Đồ dơ bẩn! Thật là dơ bẩn!
Nhưng ngay sau đó, tôi nhận ra không phải lỗi của mình.
Đâu đó vang lên tiếng động chiến đấu kịch liệt, như thể có người đang "đ/á/nh nhau" ngay trong nhà.
...
Cái gì thế này??
Tôi hoảng hốt lay lay Khúc Diễm đang nửa người lơ lửng: "Dậy đi, cái gì thế này?"
Khúc Diễm mơ màng mở mắt. Ánh điện thoại chiếu lên gương mặt đỏ ửng của hắn khi nhìn thấy tôi.
...Chắc hắn cũng...
Khúc Diễm bừng tỉnh, mặt đỏ tía tai: "Sao tiếng động lớn thế? Tường cách âm dở hơi à?!"
Hắn vén chăn bật dậy như bị ong đ/ốt.
"Một đêm ngủ thật tan tành!"
Tôi thở dài bất đắc dĩ, theo hắn ra xem sự tình.
Bình luận
Bình luận Facebook