Tìm kiếm gần đây
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, gió đêm thổi nhẹ làm lay động mái tóc c/ắt ngang trán. Anh đã đưa áo khoác cho tôi nên giờ chỉ mặc mỗi chiếc áo ngắn tay. Đôi mắt anh lúc nào cũng toát lên vẻ ngạo nghễ, sâu thẳm mà phóng khoáng.
"Hứa Thế Vũ."
"Ừm?"
"Tớ thi không được tốt lắm, nên cậu đừng khoe khoang trước mặt tớ đấy."
Anh nheo mắt nhìn tôi một lúc lâu. Tôi chợt nhận ra, kẻ lúc nào cũng lạnh lùng ấy giờ đang nở một nụ cười mỉm mai khó tả. Anh cúi người xuống, khuôn mặt điển trai bỗng phóng to trước mắt tôi.
Từ cổ họng anh vang lên tiếng cười khêu gợi. Rồi, môi tôi chạm vào thứ gì đó mềm mại. Anh đang hôn tôi.
...
Bộ n/ão con người từ trạng thái suy nghĩ mông lung đến khi đơ cứng chỉ cần một giây. Tôi đờ đẫn đứng đó, để mặc anh chiếm đoạt. Anh nắm lấy cổ tay tôi, từ từ xâm chiếm mọi ngóc ngách. Cho đến khi tôi ngửi thấy mùi rư/ợu thoang thoảng.
Anh dụi đầu vào hõm cổ tôi, dừng lại ở đó bất động.
"... Hứa Thế Vũ? Này? Hứa Thế Vũ...?"
Cậu... đừng bảo là s/ay rư/ợu đấy nhé? Tôi nghe nói mấy cậu con trai định m/ua rư/ợu ăn mừng tối nay, nhưng hình như chỉ là rư/ợu trái cây loại nhẹ thôi mà?! Uống cái đó cũng say được sao???
22
Đưa Hứa Thế Vũ về phòng xong, cuối cùng tôi cũng cảm thấy mệt lử. Anh như con rối vô h/ồn, để mặc tôi lôi kéo, dựa hẳn người vào tôi. Lũ con trai mở cửa, reo hò ầm ĩ. Bình thường tôi đã buông lời châm chọc cho chúng nó hò hét to hơn nữa. Để Hứa Thế Vũ không bao giờ quên được. Nhưng vừa rồi, anh đã hôn tôi. Tôi vẫn chưa hoàn h/ồn, trên đường về phòng, tay vô thức đưa lên chạm vào bờ môi. Nhớ lại cách đôi môi mỏng của anh đã cuốn lấy tôi thế nào...
...
Hôm sau, kẻ kia quên sạch sành sanh chuyện tối qua. Nghe nói sau khi s/ay rư/ợu, người ta sẽ có phản ứng kỳ lạ gọi là "quên sạch mọi chuyện". Trong phòng nghỉ, tôi đứng cạnh anh, cố dò xem anh có khác mọi ngày không. Anh đang chỉnh lại cổ áo vest, chuẩn bị lên nhận giải nên ai nấy đều mặc vest chỉnh tề. Ngày thường chỉ thấy anh mặc đồng phục, giờ khoác lên bộ vest, đột nhiên trông anh bảnh bao lạ thường.
Sau hai phút ba mươi bảy giây nhìn chằm chằm, anh quay sang hỏi: "Sao thế?"
"Hứa Thế Vũ, cậu còn nhớ tối qua s/ay rư/ợu đã làm gì không?"
"Sao cậu biết tớ uống rư/ợu?"
...
Thôi ch*t, đúng là hắn chẳng nhớ gì rồi. Anh với tay lấy chiếc cà vạt trên bàn, ngón tay quấn quanh dải lụa, vô tình trông thật nổi bật. Một lúc sau, anh khom người xuống: "Buộc giúp tớ."
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực của anh, nhưng trong sâu thẳm đôi đồng tử đen ngòm ấy chẳng có gì ngoài sự vô tư. ... Tôi buộc cho anh một nút khăn quàng đỏ, rồi siết ch/ặt cổ anh: "Đồ đểu!"
...
Anh bị tôi gi/ật mạnh, suýt ngã. Anh xoa cổ ho sặc sụa, liếc tôi đầy bất mãn: "Hừ, lần đầu bị người ta ch/ửi thế."
23
Hứa Thế Vũ đương nhiên là người đứng đầu. Hai ngày, sáu đề toán, điểm tuyệt đối, cách giải hoàn hảo. Hứa Thế Vũ một lần nữa dùng thực lực chứng minh cho sự ngạo mạn của mình. Thật ra, mỗi lần thấy anh đứng trên bục vinh quang, tôi lại cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi xa vời vợi. Dưới khán đài, tiếng xôn xao không ngớt, có người thì thầm bàn tán về ngoại hình điển trai của chàng trai này, ánh đèn flash lia tới tấp. Anh đứng đó, chưa từng nao núng. Anh nói: "Tôi giành vị trí này là đương nhiên."
Cả hội trường ồ lên đầy giễu cợt. Không nghi ngờ gì, cái tên Hứa Thế Vũ sẽ còn được nhiều người biết đến hơn nữa.
Thành tích của tôi cũng khá ổn, dù không vào được đội tuyển quốc gia nhưng vẫn giành huy chương vàng. Mẹ tôi hồi hộp suốt cả trận, vừa kết thúc đã xông tới ôm chầm lấy tôi. Bà là người lo lắng nhất cho tôi, tận tỉnh khác còn đặt vé tàu cao tốc đến cổ vũ. Tôi để mẹ ôm, ánh mắt bất chợt hướng về phía người đang bị phóng viên vây kín phỏng vấn. Hứa Thế Vũ đứng đó cũng đủ khác biệt, thần sắc điềm nhiên. Nhưng lời anh nói... Dễ đoán toàn là những câu ngạo mạn. Nhưng mặt tôi bỗng đỏ ửng, vô thức nhớ lại cách anh hôn tôi đêm qua. Mạnh mẽ không kiểm soát, nắm ch/ặt cổ tay tôi. Mùi rư/ợu trên người anh xộc thẳng vào mũi. Đôi mắt sẫm màu dưới trăng, lấp lánh hơn cả sao trời thu...
Không vào được đội tuyển, mấy đứa chúng tôi phải về trường tiếp tục học. Tôi có huy chương vàng, đủ điều kiện giảm điểm chuẩn vào Thanh Bắc. Mẹ tôi mấy ngày nay bận bịu chuyện này, còn cuộc sống không có Hứa Thế Vũ dần trở nên tẻ nhạt. Cũng không hẳn. Cùng về với tôi còn có Lâm Thái Kỳ, cô ấy còn tệ hơn khi đứng ngay sau vạch tuyển quốc gia. Nhưng có lẽ cô ấy chẳng cần lo. Về trường liền giành ngôi nhất toàn trường, không có Hứa Thế Vũ, tôi và cô ấy đồng hạng nhất môn Toán. Nói thì nói vậy, đúng là cô ấy giống kẻ th/ù truyền kiếp của tôi. Tiếng Anh của cô ấy siêu đỉnh, hai lớp chúng tôi lại chung giáo viên. Cô giáo rất quý tôi, nhưng môn Anh vốn là điểm yếu nên cô muốn Thái Kỳ kèm tôi. Cô nghĩ con gái với nhau dễ thân thiết. Nhưng chúng tôi là tình địch mà. Bữa trưa, Lâm Thái Kỳ ngồi đối diện, nói về Hứa Thế Vũ suốt bữa ăn. Cô ấy bảo: "Đừng thích Hứa Thế Vũ nữa."
Tôi trừng mắt: "Cô không quản được tôi."
Cô ấy cười, như đang giấu trong lòng âm mưu gì đó. Chiều đến, cô ấy đưa tôi một cuốn sổ tay. Toàn ghi chép tiếng Anh, chi tiết tỉ mỉ. Thoáng xem qua, tôi định chê cô ấy giả tạo nhưng vì quá cẩn thận nên đành miễn cưỡng công nhận cô ấy nghe lời cô giáo giúp tôi. Tan học, cô ấy gọi tôi lại. Thật ra da cô ấy hơi ngăm nhưng hợp với ngũ quan, lần trước tôi thấy có học sinh lớp dưới tỏ tình cô ấy rồi.
"Lớp cậu cũng tan muộn thế? Nhà tớ với cậu gần nhau, từ nay về sau đi chung nhé~"
Cô ấy liền khoác tay tôi, tôi rút tay lại nhưng không được.
Chương 6
Chương 7
Chương 7
Chương 11
Chương 7
Chương 7
Chương 8
Chương 6
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook