……
Ừm, tính tôi vốn là kiểu càng gặp khó càng dũng cảm.
Anh ấy chống cằm đỡ đầu tôi, thế là tôi đành ngủ theo tư thế này vậy.
Tôi tưởng mình sẽ trằn trọc khó ngủ.
Nhưng có lẽ do đêm qua ôn bài khuya quá, cuối cùng tôi cũng thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, đầu tôi đã dựa vào vai anh.
Tim tôi đ/ập thình thịch.
Hóa ra, anh ấy vẫn còn...
Ngước lên nhìn thì hóa ra anh chàng này ngủ còn say hơn cả tôi.
Vai phải để mặc tôi tựa vào, đầu nghiêng nhẹ sang trái, tôi có thể cảm nhận từng nhịp thở của anh.
……
Tôi không nhịn được, đưa tay chạm vào yết hầu anh.
Hơi thở anh đột nhiên ngưng lại, nhưng người vẫn chưa tỉnh.
Tôi được đằng chân lân đằng đầu, tay dần lướt xuống dưới cho đến khi cảm thấy có gì đó bất ổn.
Ngẩng mặt lên.
Chạm ngay ánh mắt đen láy của anh.
……
Anh đứng dậy gọn lẹ.
Yêu cầu đổi chỗ với bạn bàn trên cũng gọn lẹ không kém.
Thế là Hứa Thế Vũ ra ngồi phía trước.
……Đúng là tự mình chuốc khổ.
19
Đơn vị tổ chức khóa luyện thi là một trường cấp ba trọng điểm cực kỳ khang trang ở địa phương.
Khu ký túc xá rộng bằng cả khu giảng đường trường tôi.
Hai tháng tới, chúng tôi sẽ cạnh tranh cùng các học sinh ưu tú toàn quốc để giành Huy chương Vàng, Bạc, Đồng Olympic và 60 suất vào đội tuyển quốc gia.
Những ai có mặt ở đây đều là những người xuất sắc nhất lứa tuổi, tôi đã lường trước sự cạnh tranh sẽ khốc liệt.
Nhưng không ngờ lại khốc liệt đến thế.
Ngày đầu tiên, một nửa số đề tôi không làm được, thậm chí bó tay hoàn toàn.
Khi công bố điểm, có đến cả chục người đạt điểm tuyệt đối như Hứa Thế Vũ.
Tôi nghe kể, có một bạn nữ thường xuyên đứng nhất trường đã khóc nức nở trong phòng vì điểm quá thấp.
Không khí ở đây thực sự rất ngột ngạt, căng thẳng hơn cả lớp học thường ngày.
Vừa phải chịu cường độ học tập cao, vừa chứng kiến sự tiến bộ k/inh h/oàng của đồng trang lứa.
Về đến phòng là mọi người lại cắm đầu vào làm bài, toàn những người quen với chiến thắng nên đôi khi không thể chấp nhận dù chỉ một thất bại nhỏ.
Mấy ngày đó, tôi thực sự rất chán nản.
Từ vị trí top 15 ở lớp, giờ tôi tụt xuống ngoài top 50.
Cú sốc lớn nhất là sự tiến bộ thần tốc của Lâm Thái Kỳ.
Trước khi vào đội tuyển, điểm Toán cô ấy ngang bằng tôi.
Nhưng qua vài kỳ thi, cô ấy đã bỏ xa tôi trong khi tôi vẫn dậm chân tại chỗ.
Mấy hôm trước, sau khi làm bài tôi cảm thấy rất ổn.
Nhưng khi phát bài, số lỗi nhiều gấp mấy lần bình thường.
Tôi buồn lắm nhưng cố kìm nước mắt, đúng lúc đó giáo viên tuyên bố vài bạn bị tụt điểm trầm trọng, ai không theo nổi có thể rút lui để khỏi phí thời gian.
Tôi đờ đẫn ngồi yên cho đến khi tan học, rồi lê bước đến căng tin.
Ở lối vào khu học có phòng pha trà, tôi cầm cốc hứng nước, mắt dán vào dòng nước chảy.
Đến khi nước sôi tràn miệng cốc, bỏng rát da tay, tôi gi/ật mình buông tay.
Cốc thủy tinh rơi vỡ tan tành.
Nước mắt bỗng trào ra không ngăn được.
Nhớ nhà, nhớ mẹ, tự hỏi sao mình lại ở đây, trong khi ở trường cũ tôi dễ dàng lọt top 20.
Đúng lúc cảm xúc lên đến đỉnh điểm, muốn buông xuôi tất cả thì một bóng người xuất hiện nơi cửa phòng trà.
Con gái thường để ý hình tượng trước mặt người mình thích lắm.
Mà khuôn mặt đầm đìa nước mắt của tôi chắc chẳng đẹp đẽ gì.
Hứa Thế Vũ dự cửa nhìn tôi.
Gương mặt lạnh lùng, giọng nói khó hiểu.
"Chuyện nhỏ thế này mà cũng đòi khóc?"
"..."
Từ hồi tiểu học, khi anh dễ dàng đ/á/nh bại tôi - đứa học cờ từ mẫu giáo - chỉ sau vài tháng tập luyện.
Tôi đã hiểu: Loại người như Hứa Thế Vũ không bao giờ thấu hiểu tôi.
Anh cho rằng đạt đến trình độ của mình là đương nhiên, nhưng không phải vậy...
"Cậu có quyền gì phủ nhận mọi nỗ lực của tôi!"
Tôi hét vào mặt anh, có lẽ là lần đầu tiên tôi lớn tiếng với anh.
Không kìm được cảm xúc trước người mình thích, tôi đã nổi gi/ận.
Mắt cay xè, tầm nhìn mờ nhòe.
Tôi quay mặt bỏ chạy khỏi phòng trà.
Đương nhiên anh không đuổi theo.
Cũng chẳng an ủi gì.
20
Vận đen không đi một mình.
Có bạn nữ trong ký túc bị mất cây bút máy đắt tiền.
Mà thời điểm xảy ra sự việc, tôi lại không có mặt ở lớp hay cùng các bạn khác.
Giáo viên đội tuyển không quản lý ch/ặt như trường thường, chuyện này không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ.
Thầy chỉ gọi tôi vào văn phòng, bảo nếu chứng minh được lúc đó đang ở cùng ai thì tốt.
...
Tôi chợt nhớ ra hôm đó có gặp Hứa Thế Vũ ở phòng trà.
Thế là cả buổi chiều tôi đi tìm anh khắp nơi, cuối cùng chặn được anh trên đường đến căng tin.
Anh để mặc tôi nắm cổ tay, ánh mắt hạ xuống.
"Ừm?" Giọng anh kéo dài.
"Hứa Thế Vũ, bên ký túc nữ có bạn mất bút máy, tôi cần người làm chứng..."
"Thế liên quan gì đến tôi?"
"Lúc đó tôi đang với cậu ở phòng trà mà..."
Tôi sốt ruột, ngước nhìn vào đôi mắt thăm thẳm của anh.
Anh nheo mắt, nói từng tiếng:
"Hôm đó cậu hét tôi thế nào ấy nhỉ?"
"Tôi, phải, giúp, cậu, vì, sao?"
"..."
Anh mãi là người như thế với tôi.
Người đầu tiên chê cười tôi.
Tôi buồn bã buông tay áo anh.
Anh khẩy khẩy, dặn không có việc thì đừng làm phiền.
"..."
Tôi gật đầu, định nói thêm thì có người vòng tay qua vai anh.
Là học sinh trường khác, tính tình cởi mở, chắc cùng phòng nên dạo này hai người khá thân.
Bình luận
Bình luận Facebook