Tôi trả lời: "Được. Tôi còn có thể mở livestream cho mọi người xem nữa."
Mẹ tôi: "Vậy thì tốt quá!"
Sau khi tắt thông báo nhóm chat, xem giờ đã 8 rưỡi tối.
Trình Mặc đi xử lý công việc, tôi bắt đầu tập thể dục theo huấn luyện viên online trong phòng khách. Mỗi lần nhìn thân hình biến dạng của mình, tôi lại buồn nôn. Những ngấn mỡ chảy xệ như treo lơ lửng trước tim, khiến đầu tôi đ/au nhức.
Từ tháng thứ 3 th/ai kỳ đã bị són tiểu, đã 10 tháng rồi, nếu không luyện tập lại thì thật sự không chịu nổi.
Tính cả thời gian nghỉ giữa hiệp, tôi tập tổng cộng khoảng 2 tiếng.
11h30, Trình Mặc cũng hoàn thành công việc, đứng bên nôi ngắm con trai đang ngủ say với nụ cười trên môi rồi lên giường nằm cạnh tôi.
"Mai muốn ăn gì?" Anh hỏi.
Tôi đọc đại một món điểm tâm.
Trình Mặc dạ vâng, tắt đèn định ôm tôi ngủ nhưng bị từ chối. Anh ta cũng không nói gì, ngoan ngoãn trở về vị trí.
Đêm nay chắc chắn không yên giấc.
Nửa đêm, Trình Thuận Khang trong nôi khóc đòi bú. Tôi mở mắt, t/át một cái đ/á/nh thức người đàn ông bên cạnh.
"Mang con trai mày ra ngoài, ồn quá."
Trình Mặc mơ màng dụi mắt: "Tâm Tâm cho con bú đi."
Một thời gian không hút sữa, ng/ực tôi căng tức nhưng vẫn cự tuyệt:
"Ai bảo sinh ra rồi không cần tôi chăm? Sao bây giờ lại đòi tôi cho bú?"
Trình Mặc sững người, tỉnh hẳn. Anh ta bò dậy pha sữa ngoài phòng khách, tôi gọi gi/ật lại:
"Mang nó ra ngoài luôn."
Trình Mặc dạ vâng, bế Trình Thuận Khang ra ngoài.
Tôi lấy máy hút sữa trong ngăn kéo, hút đến khi ng/ực hết căng rồi đổ sữa vào toilet.
Tiếng khóc lúc to lúc nhỏ vọng từ phòng khách. Nằm trên giường không ngủ được, tôi ra phòng khách thấy Trình Mặc đang bế con cho bú.
Tôi nói: "Ngày mai dọn dẹp phòng phụ đi."
Trình Mặc ngơ ngác, chợt hiểu ra liền thủ thỉ: "Tâm Tâm, anh biết em thương anh muốn chia phòng để anh nghỉ ngơi. Nhưng chúng ta đã hứa cùng nhau gian khổ có nhau mà? Anh sẽ cùng em chăm con..."
"Nói cái gì thế?" Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, "Ai thèm cùng mày chung lưng đấu cật? Mang con mày qua phòng phụ, đừng làm phiền tao ngủ."
Vẻ mặt ngọt ngào của Trình Mặc biến thành kinh ngạc.
Tôi đứng dậy khỏi sofa, nhìn xuống anh ta: "So với cả nhà mày dối trá thất hứa, yêu cầu của tao đã quá đáng sao?"
Trình Mặc đờ đẫn nhìn tôi, lâu sau mới gượng cười: "Không quá đáng."
Phòng phụ phải sáng mai mới dọn xong, đêm nay tôi vẫn phải ngủ chung với Trình Mặc.
Vốn đã ngủ sâu hơn tôi, mỗi lần Trình Thuận Khang khóc, anh ta lại ăn một cái t/át. Qua một đêm, dù tôi cũng mệt nhưng so với khuôn mặt xám xịt sưng đỏ của anh ta vẫn khá hơn nhiều.
Trình Mặc bơ phờ làm bữa sáng mời tôi cùng ăn. Vừa ngồi xuống chưa kịp đũa, Trình Thuận Khang lại khóc.
Đành bế con đi pha sữa.
Xong xuôi định ăn cơm, tôi liếc đồng hồ nhắc khéo: "Hình như anh sắp trễ giờ làm rồi."
Trình Mặc gi/ật mình, vội vàng nhét mấy miếng bánh mì, cầm cặp chạy đi. Trước khi đi còn thở phào: "Nhờ em trông cháu ở nhà nhé."
Tôi cười đáp: "Ừ, anh yên tâm đi."
Ch*t không nổi đâu.
13.
Ăn sáng xong, tôi chất chén đĩa bẩn vào bồn rửa đợi Trình Mặc về dọn.
Liếc nhìn Trình Thuận Khang đang ngủ gà ngủ gật trên ghế ăn dặm, tôi mặc kệ lên phòng ngủ tiếp.
Chưa được 2 tiếng, tiếng khóc thét lại gi/ật mình tỉnh giấc.
Bực bội bước ra phòng khách, thằng bé thấy tôi càng khóc to, giơ tay đòi bế.
Nhưng tôi chỉ đẩy xe nôi vào phòng phụ rồi đóng cửa, quay về phòng chính.
Tiếng khóc vẫn lọt qua hai lớp cửa. Suy nghĩ một lát, tôi bật loa phát bài hát ru êm dịu, thế mới ngủ lại được.
Gần 11h trưa tỉnh dậy.
Tắt nhạc ra phòng khách, tiếng khóc đã tắt từ lúc nào.
Đặt đồ ăn ship tới, dùng bữa thật ngon. Nắng đẹp, tôi đi dạo trong khu đô thị. Đến công viên thấy hai mẹ con ngồi trên ghế, cô bé ôm chú mèo Ba Tư lông trắng mắt xanh đẹp tựa Lạc Lạc ngày xưa.
Hồi nhặt được nó, Lạc Lạc chỉ to bằng bàn tay, g/ầy nhom như chuột con. Lúc đó tôi học lớp 6, chẳng biết nuôi mèo, cho nó uống sữa tươi ăn cơm thừa. Ấy vậy mà nó vẫn sống khoẻ, b/éo tròn như heo con.
Lên cấp 2 có điện thoại, tôi học cách nuôi mèo đúng chuẩn, dành tiền tiêu vặt m/ua thức ăn hạng sang.
Nó rất tội, vì bố mẹ gh/ét mèo nên chỉ được ở trong phòng tôi. Thỉnh thoảng bố mẹ vắng nhà, tôi mới dám thả nó ra chơi.
Năm lớp 8, dì tôi - em gái mẹ - bụng mang dạ chửa đến nhà.
Bà mang th/ai con của một nhà giàu mới nổi. Nhà tôi chật, hai phòng ngủ, dì đến phải ở chung. Tôi hỏi mẹ:
"Sao dì không ở nhà chồng?"
Mẹ đáp: "Đẻ được con trai thì mới vào được."
Lúc đó tôi không hiểu, sau này mới biết dì là tiểu tam, muốn dựa con để lên chức.
Mẹ tôi cưng dì lắm, sợ tôi va bụng bầu nên dọn bàn học ra phòng khách, kê thêm sofa cho tôi và Lạc Lạc ngủ.
Bình luận
Bình luận Facebook