Những lúc như thế này, con người ta dễ dàng bộc lộ nỗi lòng, kể cả bản thân tôi.
Trong đêm tối, năm cô gái cùng trang lứa vừa khóc vừa cười, ngủ vật vờ khắp nơi.
Những tâm sự gửi gắm vào màn đêm dần chìm vào yên lặng.
Sáng hôm sau, bố tôi với tư cách là cậu ruột của cô dâu cũng đến nhà dì lớn.
Tuy nhiên, Lưu Di không đến.
Tôi tranh thủ lúc rảnh rỗi hỏi ông: "Sao dì không đến?"
Xung quanh náo nhiệt vui vẻ, bố tôi cũng thả lỏng trả lời: "Dì Lưu còn phải đi làm, lát nữa sẽ đến ăn cơm."
Đây chẳng phải là trời giúp ta sao?
Tôi đưa tay ra: "Điện thoại con hết tiền rồi, mất mạng luôn, bố nạp giúp con 100k đi."
Trước đây cũng từng xảy ra chuyện này, mỗi lần hết tiền tôi đều nhờ bố nạp nên ông không nghi ngờ, đưa điện thoại cho tôi: "Con tự làm đi, bố không biết dùng."
Tiền điện thoại của bố do cơ quan chi trả, bao năm nay ông chưa tự nạp tiền lần nào.
Tôi cầm lấy điện thoại, chậm rãi mở ứng dụng Alipay.
Ở phòng khác, chị họ bước ra xúng xính váy cưới: "Cậu ơi, lại đây chụp vài kiểu ảnh cùng cháu nào!"
Bố tôi cười hớn hở, bước nhanh theo: "Đây rồi!"
Hoàn toàn quên béng chiếc điện thoại đang ở sau lưng.
Tôi chui vào nhà vệ sinh, khóa cửa lại, mở Wechat của bố tìm ki/ếm từ khóa "Lưu". Lướt qua đoạn chat tình cảm nhạt nhẽo giữa ông lão và Lưu Di, tôi dừng lại ở tên "Lưu Lập Cường".
Mở khung chat, hiện lên dòng tin nhắn "Cảm ơn anh nhé, anh rể" và bên dưới là "Đợi em thu hồi vốn sẽ trả lại tiền cho anh."
Bố tôi reply biểu tượng bắt tay.
Chính x/á/c là hắn ta rồi!
Tôi vội lấy điện thoại chụp lại hai tin nhắn này gửi cho anh học trường luật.
Rất nhanh, tin nhắn phản hồi: "Hai câu này đủ chứng minh qu/an h/ệ v/ay mượn giữa hắn và bố em, nhưng để đảm bảo thắng kiện thì cần thêm thông tin số tiền và thời hạn hoàn trả."
Tôi lục lại lịch sử chat nhưng không thấy đề cập đến 20 triệu.
Có lẽ bố tôi chuyển khoản ngân hàng nên không để lại dấu vết trong chat.
Tôi bắt chước giọng điệu của bố nhắn cho Lưu Lập Cường:
"Lập Cường à, 20 triệu tháng trước chú cho v/ay có thể trả lại trước cuối năm nay không? Có việc gấp."
Bên ngoài nhà vệ sinh ồn ào huyên náo, hình như chú rể đã đến đón dâu, mọi người đang bày trò thách cưới.
Trong nhà vệ sinh yên ắng đến mức nghe rõ tiếng tim đ/ập thình thịch.
"Rung!"
Điện thoại rung lên báo hiệu, Lưu Lập Cường đã trả lời!
"Anh rể ơi, hiện tại e túng thiếu quá, cuối năm chưa chắc đã xoay xở được. Khi nào có tiền e trả ngay nhé?"
Tôi gõ: Có thể cho một hạn chót cụ thể không?
Bên kia hiện "đang nhập..." suốt mấy phút.
Tiếng cười đùa bên ngoài ngày càng lớn, đột nhiên tôi nghe thấy ai đó gọi tên mình.
"Uyên Uyên! Phù dâu đâu? Tìm cô ấy mau."
Tim đ/ập như trống đ/á/nh, tôi dán mắt vào khung chat, cảm thấy mình như kiến bò trên chảo nóng.
Tiếng gọi ngày càng gần, tay nắm cửa nhà vệ sinh cũng bị vặn thử.
Giọng bố tôi vang lên: "Uyên Uyên, con trong đó à?"
Vừa dứt lời, điện thoại lại rung.
Lưu Lập Cường: Để sang tháng tư năm sau được không anh? Cho em xin thêm thời gian.
Tôi nhanh tay reply: Được.
Chụp màn hình, gửi cho bản thân, chuyển tiếp cho anh học luật. Sau khi nhận được x/á/c nhận, tôi nhanh chóng ghim chat của mình và nhóm gia đình lên đầu, đẩy khung chat với Lưu Lập Cường xuống dưới.
Tôi mở cửa nhà vệ sinh, ngẩng cao đầu trao trả điện thoại cho bố.
"Lỡ tay tắt màn hình, không biết mật khẩu nên chưa nạp được."
Ông lẩm bẩm: "Mật khẩu là sinh nhật con mà, không biết sao?"
Tôi gi/ật mình.
Nói một cách sến súa, giữa khung cảnh hỗn độn này, trong niềm vui "hoàn thành đại sự" của tôi, câu nói của bố như ly nước tưới lên trái tim đang bùng ch/áy.
Không nhiều, chỉ một ly.
Nhưng ly nước ấy thực sự tồn tại.
Ông lão này, yếu đuối, ngốc nghếch, háo sắc, cổ hủ, nhưng lại lộ ra một tia ấm áp khiến tôi nhận ra.
Ông đưa điện thoại đã mở khóa cho tôi: "Tự làm đi. Đứng ngẩn người chi vậy? Cầm lấy đi."
Tôi vụng về mở Alipay, nạp 10k.
Bố tôi cầm điện thoại bỏ đi, vui vẻ huýt sáo.
Tôi lấy lại bình tĩnh, hòa vào nhóm phù dâu nhận phong bì từ chú rể.
Điện thoại rung liên tục, Diệp Tử gửi tin nhắn.
: "Hà Thư Hoàn lại mời Như Bình đi ăn tối rồi, hôm nay ăn đồ Tây"
: "Nói thiệt, Như Bình đúng là trẻ trung, đ/ấm nhẹ ng/ực kiểu "vả ch*t cha mày" này nói làm là làm luôn"
: "Nhìn mà ngượng chín mặt, tính là t/ai n/ạn nghề nghiệp chứ?"
: [video]
: [video]
Tôi mở video xem.
Đoạn đầu là cảnh Lưu Di và "Hà Thư Hoàn" đi sát bên nhau, như Diệp Tử miêu tả, "Hà Thư Hoàn" ôm eo Lưu Di thì thầm điều gì, Lưu Di giả vờ gi/ận dỗi quay người đ/ấm nhẹ.
Đoạn thứ hai là cảnh hai người ngồi bàn cạnh cửa sổ, c/ắt bít tết đút nhau ăn.
Lưu Di mặc chiếc áo lông chồn chính là món đồ hôm qua cô ta khoe khoang "bố em có gu thẩm mỹ lắm, chọn đồ đẹp lắm".
Tôi chợt thấy thương bố.
Người phụ nữ ông tin tưởng, mặc chiếc áo lông chồn do ông m/ua tặng, đang âu yếm trong vòng tay kẻ khác.
Tình yêu như ánh hào quang, xanh lá khiến lòng người hoang mang.
Bằng chứng Lưu Di cho em trai v/ay tiền đã có, bằng chứng ngoại tình cũng đã thu thập.
Dù rất muốn x/é x/á/c cô ta, nhưng tôi phải đợi thêm.
Hôm nay là đại hỷ của chị họ, đám cưới cả đời chỉ một lần, không thể bị phá hỏng.
Ít nhất phải đợi tiệc cưới kết thúc.
Trong tiệc tối, Lưu Di đến muộn, tiếng nói vang lên trước khi thấy người: "Ôi xin lỗi mọi người, cửa hàng đông khách quá nên tôi đến trễ."
Bình luận
Bình luận Facebook