Ôi, đúng là một cô nàng đáng yêu.
Tôi phát hiện ra rằng Lệ Ảnh dường như rất để ý đến nhân vật trong sách của mình, nhưng có lẽ hắn không nhận ra diễn xuất của bản thân quá kém, hoặc có lẽ tai và miệng hắn không theo kịp khả năng diễn xuất.
Ngày hôm sau.
Tôi vẫn là một công nhân chăm chỉ, nhưng có một điểm khác biệt - hôm nay có kịch để xem.
Đó là - nữ chính của chúng ta bị bắt về sau khi chạy trốn, và bị dẫn đến công ty.
Tôi ngồi ở khu vực riêng ngắm cảnh, nhìn Lệ Ảnh đi phía trước dẫn theo một người phụ nữ lê bước chậm chạp.
Đây chính là nữ chính Tống Tri Sơ. Cô ấy cúi đầu, mặt tái nhợt, dù được quấn kín vẫn lộ rõ thân hình g/ầy guộc. Ba năm tù đày đã ngh/iền n/át lòng tự trọng và tình yêu của người phụ nữ này. Ánh mắt cô không còn sáng rỡ như xưa, tựa hồ nước hồ tù đọng, cả người như x/á/c không h/ồn.
Hả? Bạn hỏi sao tôi đột nhiên văn vẻ thế?
À, đây là mô tả nguyên văn từ sách gốc, chắc... không tính là đạo văn chứ?
Thực ra tôi chỉ tập trung quan sát Lệ Ảnh. Tôi dán mắt theo từng bước đi của hắn đến nỗi khiến hắn bước sai nhịp, nhưng khúc gỗ này vẫn không thèm liếc mắt nhìn tôi, mắt kiên định nhìn thẳng phía trước.
Thôi được, để giữ hình tượng nhân vật của hắn, tôi lặng lẽ thu lại ánh nhìn, không làm ảnh hưởng đến hắn.
Khi họ tiến vào văn phòng giám đốc, tôi mới lại đảo mắt nhìn theo. Lệ Ảnh đứng nghiêng người bên cửa, ra hiệu mời Tống Tri Sơ: "Phu nhân, giám đốc đang đợi cô ở trong."
Giọng điệu hoàn toàn vô cảm, đúng như miêu tả trong sách - Lệ Ảnh lúc này chẳng khác gì một cỗ máy lạnh lùng.
Có vẻ như hắn đối xử với tất cả mọi người đều như vậy.
Ánh mắt vốn dửng dưng của Tống Tri Sơ cuối cùng cũng dậy sóng. Cô nhìn Lệ Ảnh, đầy bi thương: "Trợ lý Lệ, tại sao?" Cô đã c/ầu x/in hắn tha cho mình, nhưng rốt cuộc vẫn bị mang về đây.
Nơi này khác gì chốn lao tù kia? Thậm chí còn có thứ đ/áng s/ợ hơn - người đàn ông sau cánh cửa này.
Thật đáng thương, nhìn mà tim tôi tan nát.
Tiếc là Lệ Ảnh vẫn thản nhiên, không chớp mắt: "Phu nhân, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh."
Thực ra tôi hiểu cho Lệ Ảnh, bởi Lệ Bắc Đình là ông chủ "tốt bụng" đặc biệt thích đày nhân viên phạm lỗi sang châu Phi. Hơn nữa, nhân vật của Lệ Ảnh trong nguyên tác còn được gắn mác "trung thành".
Nhưng điều đó không ngăn tôi gi/ận dỗi Lệ Ảnh lúc này. Thế là tôi chạy vào nhà vệ sinh để bình tĩnh lại. (Thực ra là do hôm qua ăn lẩu nên bụng hơi khó chịu.)
Không ngờ, vừa bước vào toilet thì Lệ Ảnh đã đuổi theo sau. Thấy tôi vào nhà vệ sinh nữ, hắn đành dừng bước.
Nhân viên nữ ra vào toilet rất đông. Nhiều cô gái thấy trợ lý của giám đốc đứng trước cửa như thần giữ cửa, đều không dám vào. Thế nên khi đang trong toilet, tôi ngạc nhiên cảm nhận được sự yên tĩnh chưa từng có.
Vì đang ở công ty, Lệ Ảnh không dám biểu lộ cảm xúc trên mặt, chỉ có thể để đầu óc nghĩ lung tung.
"Lúc nãy Kiều Kiều hình như gi/ận rồi? Hai má cứ phùng phình."
"Sách bảo con gái gi/ận dỗi đa phần là vì gh/en. Có phải tại lúc nãy mình đứng gần phu nhân quá không?"
"Sách còn nói con gái gi/ận thì phải dỗ dành, mời đi ăn xem phim và tặng quà. Không biết Kiều Kiều thích quà gì nhỉ..."
...
Tôi rửa tay xong, bước ra khỏi toilet, lập tức thấy Lệ Ảnh đang cúi đầu suy nghĩ trước cửa. Tôi dừng bất động. Thấy tôi xuất hiện, hắn luống cuống, mớ suy nghĩ trong đầu rối tung, cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng vốn có.
Nhìn hắn lúc này, liên tưởng đến hình ảnh cỗ máy vô cảm ban nãy, sự tương phản này chắc chỉ mình tôi thấy được. Tôi nén cười chào hắn: "Trợ lý Lệ, có việc gì sao?"
Hắn nhìn tôi, mặt đỏ bừng, dường như dồn hết can đảm mới thốt lên được: "Thư ký Thẩm, cô... cô đang gi/ận tôi à?"
...Thôi được rồi, vẻ mặt lúc nãy của hắn khiến tôi tưởng sắp được tỏ tình. Hóa ra tôi tự huyễn hoặc, khúc gỗ này quả không dễ nở hoa.
Tuy nhiên, từ khoảng cách xa như vậy mà vẫn để ý được cảm xúc của tôi, tôi thực sự bị đốn tim. Lệ Ảnh đúng là chuyên gia chạm trúng tim đen của tôi.
Tôi lắc đầu tỏ ý không gi/ận, nhưng ánh mắt Lệ Ảnh thoáng chút thất vọng.
Tôi??? Ý hắn là muốn tôi gi/ận hờn à?
Thầm thở dài, với triết lý "khúc gỗ không tưới thì không nở hoa", tôi quyết định chủ động tấn công.
"Trợ lý Lệ, tuần này rảnh đi ăn tối với tôi nhé?"
Mấy ngày sau.
Tôi và Lệ Ảnh hẹn nhau tại một trung tâm thương mại. Mọi thứ đều hoàn hảo... đương nhiên là nếu không có sự hiện diện của nữ chính.
Trời ơi, nếu tôi có tội hãy để pháp luật trừng ph/ạt, đừng bắt Lệ Bắc Đình bắt tôi đi shopping cùng vợ hắn, lại còn sai Lệ Ảnh đi giám sát chúng tôi.
Những bong bóng hồng lãng mạn trong đầu tôi mấy ngày qua bị Lệ Bắc Đình chọc thủng. Nếu không phải vì được tăng lương, có lẽ tôi đã xông vào đấu với hắn rồi.
Lệ Ảnh theo sát phía sau, không cần ngoái đầu cũng cảm nhận được khí áp thấp tỏa ra từ hắn. Đáng tiếc hắn cũng không dám phản kháng ông chủ.
Chúng tôi đúng là một đôi uyên ương khổ n/ão... à không, là hai kẻ làm thuê khốn khổ.
Tôi nở nụ cười chuyên nghiệp, quan tâm hỏi Tống Tri Sơ đang như x/á/c không h/ồn: "Phu nhân, chị muốn đi đâu ạ?"
Tống Tri Sơ dừng bước, quay sang nhìn tôi với ánh mắt vô h/ồn: "Tôi muốn rời khỏi đây được không?"
Nụ cười trên mặt tôi lập tức đóng băng... Không được, thật sự không được. Nếu chị đi, ngày mai tôi và Lệ Ảnh có thể đóng gói vali đi du lịch châu Phi dài hạn rồi.
Tôi im lặng. Lệ Ảnh định tiến lên phát huy tính cách robot của mình, không ngờ Tống Tri Sơ cười nhạo: "Thôi được rồi, các người chỉ là lũ chó săn của hắn mà thôi." Nói xong, cô tự đi vào một nhà hàng Tây.
Tôi:
S/ỉ nh/ục! Quá s/ỉ nh/ục! Nếu không vì đồng lương, ai thèm trông chừng chị chứ? Đáng lẽ hôm nay là buổi hẹn hò ngọt ngào của tôi và Lệ Ảnh. Tôi chỉ là kẻ làm thuê, sao phải chịu đựng chuyện này chứ!
Bình luận
Bình luận Facebook