Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Chưa kịp lên tiếng.
Phạm Tiểu Nhược đã nói:
"Nhiễm Nhiễm, cảm ơn cậu đã nhắc tớ nộp bài tập đề án hôm qua, không thì tớ quên mất. May có Đoàn Thầm ở đây, cậu ấy đã ở lại phòng thí nghiệm cả đêm với tớ, không thì chắc tớ không kịp hoàn thành."
Tôi mới hiểu tại sao sáng sớm đã không thấy Tiểu Nhược đâu.
Hóa ra cô ấy thức trắng đêm trong phòng thí nghiệm.
Thật chăm chỉ.
Có lẽ sau này tôi cũng phải cố gắng hơn.
Đoàn Thầm vỗ vai Tiểu Nhược:
"Cậu nói nhiều làm gì? Tớ cũng phải đi học đây, tớ đi trước nhé."
"Ừ, cậu đi cẩn thận nhé."
Sau khi Đoàn Thầm rời đi.
Phạm Tiểu Nhược dường như có điều muốn nói với tôi.
Nhưng tôi đang bận kiểm tra lại số liệu.
Cô ấy không nói nên tôi cũng không hỏi.
5.
Kết thúc buổi học sáng.
Giáo viên hướng dẫn gọi chúng tôi đến văn phòng.
Đoàn Thầm cũng có mặt.
Thầy đưa cho chúng tôi một tập tài liệu.
Thông báo danh sách vượt qua vòng thi khu vực đã được công bố.
Một tháng trước.
Thầy đã đăng ký cho chúng tôi tham gia giải đấu liên trường toàn quốc.
Từ thi khu vực, cấp tỉnh đến toàn quốc.
Phạm vi càng rộng, áp lực cạnh tranh càng lớn.
Tất nhiên, cơ hội gặp gỡ những cao thủ cũng nhiều hơn.
"Lần này cả ba em đều cùng lên cấp tỉnh, vòng thi sau sẽ diễn ra sau một tuần nữa. Các em chuẩn bị kỹ nhé, thầy đã xin phép cho các em nghỉ học rồi."
Thầy mong chúng tôi tiếp tục đồng đội.
Cùng hỗ trợ lẫn nhau.
Nhận giấy phép nghỉ và tài liệu từ tay thầy.
Cả ba chúng tôi đều vui mừng.
"Đoàn Thầm, em có nhiều kinh nghiệm hơn, hãy chỉ dẫn thêm cho hai bạn."
"Vâng ạ."
Bước ra khỏi văn phòng.
Đoàn Thầm hỏi tôi tối nay có rảnh không.
Cả nhóm cùng thảo luận về giải đấu.
Tôi không phản đối.
Nhưng Phạm Tiểu Nhược có vẻ không vui.
"Tối nay anh không hứa đi xem phim với em sao?"
"Sắp thi rồi, chuyện xem phim để sau giải đấu đi."
Đoàn Thầm nói.
Nét mặt Tiểu Nhược lạnh băng, quay người bỏ đi.
Đoàn Thầm nhíu mày nhìn tôi như muốn hỏi ý.
Tôi: "..."
Nhìn tôi làm gì?
Bạn gái chạy mất không đuổi theo à?
...
Tin tức vượt qua vòng khu vực lên cấp tỉnh nhanh chóng được đăng tải trên các trang thông tin của trường.
Nhiều người thấy tên Phạm Tiểu Nhược và Đoàn Thầm đứng cạnh nhau.
Lại xôn xao bàn tán.
Chuyện bức tường tỏ tình lần trước vẫn còn hot.
Thấy hai cái tên xuất hiện cùng nhau.
Thiên hạ lại càng thêm phóng đại.
Nào là mối tình song ki/ếm hợp bích.
Trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.
Bàn tán mãi bỗng thấy cái tên chèn giữa có chướng mắt.
Hỏi: "Đào Nhiễm Nhiễm là ai? Sao chưa nghe danh bao giờ?"
Xin lỗi nhé.
Đào Nhiễm Nhiễm chính là tôi.
Tôi cũng không hiểu sao lại làm phật lòng đám người hóng chuyện.
Điện thoại và tin nhắn của tôi lại một phen oanh tạc.
Lúc đó tôi đang đọc sách.
Khi mở nhóm chat trường ra xem.
Những bình luận về tôi đã biến tấu từ "không biết mặt Đào Nhiễm Nhiễm" thành "Đào Nhiễm Nhiễm thích Đoàn Thầm" và "nếu không vì Đào Nhiễm Nhiễm bám đuôi Đoàn Thầm thì làm sao vào được vòng tỉnh".
Tôi: "..."
Và luận điệu cuối cùng đang có chiều hướng lan rộng như đợt tấn công có tổ chức.
Rốt cuộc là ai rảnh rỗi đến thế?
Tối về ký túc xá.
Đoàn Thầm lập nhóm chat ba người.
"Nhiễm Nhiễm, đừng để ý mấy tin đồn trên mạng. Bọn tớ đều biết năng lực của cậu. Cậu chuẩn bị tốt nhé, cố lên."
Vừa vào nhóm.
Đoàn Thầm đã gửi tin nhắn.
Tiếp theo là Phạm Tiểu Nhược.
"Đúng vậy, tụi mình đều tin cậu."
Họ có tin hay không tôi không quan tâm.
Toàn lũ ăn dưa thôi mà.
Tôi trả lời: "Tớ không bận tâm đâu, kết quả giải đấu sẽ nói lên tất cả."
Đoàn Thầm gửi biểu tượng mặt cười.
Phạm Tiểu Nhược im lặng.
Chỉ là lát sau cô ấy nhắn riêng cho tôi.
"Nhiễm Nhiễm, tớ và Đoàn Thầm đang ở ngoài, tối nay không về ktx đâu."
Tôi: "..."
6.
Một tuần sau.
Xe bus chở đội thi cấp tỉnh đến địa điểm thi dừng trước cổng trường.
Phạm Tiểu Nhược và Đoàn Thầm ngồi cùng ghế.
Đoàn Thầm nói chuyện với tôi, bảo tôi đừng căng thẳng.
Tiểu Nhược phụ họa theo.
"Ừ, có tớ và Đoàn Thầm ở đây, cứ thoải mái đi Nhiễm Nhiễm."
Tôi: "..."
Thực ra tôi chẳng hề lo lắng chút nào.
Xe dừng ở một ngôi trường khác để đón thêm thí sinh.
Những thí sinh này đều đã vượt qua vòng tỉnh như chúng tôi.
Tôi nhắm mắt dưỡng thần.
Bên tai vang lên giọng nói trầm ấm:
"Xin lỗi, chỗ này còn trống chứ?"
Mở mắt ra.
Là một chàng trai đeo khẩu trang và kính.
Anh ta cao lớn, hơi cúi người hỏi tôi.
Mái tóc đen buông trước trán.
Đôi mắt sau tròng kính toát lên vẻ điềm tĩnh và thâm sâu.
Dù đang mỉm cười nhưng vẫn phảng phất sự xa cách lịch thiệp.
Tôi lắc đầu: "Không có ai, anh ngồi đi."
Anh ta cảm ơn rồi ngồi xuống.
Cũng như tôi, vừa lên xe đã nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trước khi xe chuyển bánh, tôi liếc nhìn tên trường bên ngoài.
Ồ! Đại ca.
Trường top đầu tỉnh.
Nghe nói toàn dân tỉnh trưởng hoặc cao thủ các giải.
Không biết người ngồi cạnh thuộc dạng nào.
Xuống xe, có người dẫn chúng tôi vào khu nghỉ.
Tôi, Tiểu Nhược và các thí sinh nữ trường khác ở chung phòng.
Khi giới thiệu.
Một bạn nữ cùng phòng hỏi tôi:
"Này Nhiễm Nhiễm, hỏi cậu chuyện này đừng gi/ận nhé."
"Gì thế?"
"Nghe nói đội của cậu vào vòng tỉnh là nhờ Phạm Tiểu Nhược và bạn trai cô ấy kéo theo?"
Tôi: "..."
Không ngờ tin đồn đã lan sang trường khác.
Tôi cười xòa, không giải thích.
Hôm sau đến phần tự giới thiệu thí sinh.
Đến lượt tôi, ánh mắt mọi người đổ dồn có chút... ý vị khó tả.
Đang thắc mắc.
Tai nghe được mấy tiếng bàn tán:
"Cô ta chính là đứa ăn theo đồng đội vào vòng tỉnh đó à?"
"Ừm, chính chủ đây rồi."
"Nhìn bộ dạng chẳng ra gì."
Tôi: "..."
Trên đầu tôi có khắc chữ "ẾCH" sao?
Sao ai cũng nói vậy nhỉ?
Chương 13
Chương 8
Chương 10
Chương 9
Chương 6
Chương 18
Chương 18
Chương 8 HẾT
Bình luận
Bình luận Facebook