Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Vài ngày trước giải đấu, người tôi thích đã đến với bạn cùng phòng của tôi.
Tôi trở thành đề tài bàn tán ở các trường đại học.
Mọi người đều nói tôi là kẻ bám đuôi, dựa dẫm vào hai người họ để được vào giải.
Tôi bị mọi người xa lánh.
Không ai muốn cùng tôi vào đội.
Sau đó, một cao thủ giải đấu từ trường bên cạnh đến trước mặt tôi.
"Muốn vào đội cùng anh không?"
1.
1 giờ chiều.
Tôi vừa hoàn thành bài thực hành sau giờ học.
Mở điện thoại thấy tin nhắn và cuộc gọi ch/áy máy.
Nhiều người bảo tôi xem tin.
Còn gửi kèm một đường link.
Tôi tò mò nhấp vào.
Đó là video từ bức tường tỏ tình.
Quay cảnh một đôi tình nhân nắm tay dạo bước.
Tôi nhận ra ngay chàng trai chính là người tôi thích.
Còn cô gái kia.
Là bạn cùng phòng của tôi.
Cũng là đồng môn cùng giáo sư hướng dẫn.
Dưới bài đăng là những bình luận: "Đoàn Thầm lại đi với Phạm Tiểu Nhược rồi".
Họ dùng từ "lại"
Vì mọi người đều biết.
Tôi thích Đoàn Thầm.
2.
Hồi mới vào nghiên c/ứu sinh năm nhất.
Giáo sư hỏi tôi đã có bạn trai chưa.
Tôi lắc đầu.
Thầy nói: "Vậy ngày mai em đến đây, bên này nhiều nam sinh lắm, em chọn thử đi".
Tôi tưởng thầy đùa.
Nhưng hôm sau.
Tôi choáng váng khi thấy văn phòng toàn những chàng trai mặc áo blouse trắng, cao ráo điển trai.
Giáo sư còn hãnh diện liếc mắt: "Toàn soái ca đúng không? Cứ chọn thoải mái".
Tôi ngại ngùng.
Dù đ/ộc thân nhưng tôi không hứng thú với chuyện yêu đương.
Từ nhỏ tôi đã biết.
Mình thuộc tuýp trí tính luyến.
Nghĩa là: Thích người thông minh.
Nên với những người giỏi hơn mình, tôi luôn có tâm lý ngưỡng m/ộ.
Lần đầu gặp các sư huynh khóa trên.
Dù ấn tượng tốt nhưng chưa đủ thu hút.
Giáo sư cũng không ép.
Bảo tôi từ từ quan sát.
Vì các anh ấy sẽ thường xuyên có mặt vào chiều thứ 2-4-6.
Tôi: "..."
Lần gặp đó, tôi không để ý Đoàn Thầm.
Mãi đến một buổi thí nghiệm.
Chúng tôi vướng phải vấn đề nan giải.
Cả nhóm vây quanh bảng trắng căng n/ão tìm lỗi sai.
Đoàn Thầm xuất hiện.
Liếc qua đã bảo chúng tôi đổi công thức tính.
Anh ấy còn trực tiếp diễn giải.
Lúc đó tôi ấn tượng nhất là tư duy logic sắc bén của anh.
Sau mới để ý đến gương mặt điển trai nghiêm túc.
Bản tính trí tính luyến khiến tôi muốn tiếp cận Đoàn Thầm.
Từ đó, hễ có anh ấy là có tôi trong phòng thí nghiệm.
Lâu dần, mọi người nghĩ tôi thích Đoàn Thầm.
Tôi cũng không rõ có phải vậy không.
Nhưng khi ở cạnh Đoàn Thầm, tôi cảm thấy rất thoải mái.
Và sẵn lòng hợp tác cùng anh ấy.
Thế nhưng...
Nhìn thấy bài đăng này.
Tôi chẳng hề d/ao động.
3.
Bài đăng thu hút vô số bình luận.
Vì Đoàn Thầm nổi tiếng toàn trường.
Từ thời đại học, anh ấy đã tham gia vô số cuộc thi.
Mang về vô số vinh quang.
Dĩ nhiên, nhiều người còn mê ngoại hình của anh ấy.
Ngay cả Phạm Tiểu Nhược lần đầu gặp anh.
Cũng kéo tay tôi reo: "Đẹp trai quá!".
Nhưng cô ấy chưa từng tỏ ra thích Đoàn Thầm trước mặt tôi.
Tôi tưởng cô ấy chỉ đơn thuần ngưỡng m/ộ ngoại hình.
Giờ chứng kiến sự thật này.
Tôi hoang mang vô cùng.
Về đến ký túc xá.
Phạm Tiểu Nhược đã đợi sẵn.
Thấy tôi, cô ấy lúng túng không biết nên tỏ thái độ nào.
Cô ấy nắm tay tôi:
"Nhiễm, tớ có chuyện muốn nói".
"Tớ biết rồi, cậu và Đoàn Thầm đang hẹn hò".
Không ngờ tôi thẳng thắn thế.
Phạm Tiểu Nhược đơ người.
Tôi mệt nhoài sau buổi thí nghiệm.
Đẩy tay cô ấy ra thay giày.
Phạm Tiểu Nhược theo sát:
"Ừm, xin lỗi cậu. Tớ biết cậu thích Đoàn Thầm, nhưng chuyện tình cảm vốn không ép được mà?".
Cô ấy nói đúng.
Ai cũng biết tôi thích Đoàn Thầm.
Nhưng anh ấy chưa từng tỏ ý gì với tôi.
Tôi thích anh ấy là việc của tôi.
Còn anh ấy thích ai là quyền của anh ấy.
Phạm Tiểu Nhược cứ líu lo bên tai.
Đầu tôi nhức như búa bổ.
N/ão cứng đờ vì mệt.
Không đủ sức nghe những lời thanh minh vô vị của cô ấy.
"Tiểu Nhược".
Tôi ngắt lời.
"Bài tập tuần trước cậu làm xong chưa? Mai phải nộp rồi".
Phạm Tiểu Nhược biến sắc.
Tôi cúi xuống thay giày.
Giả vờ không thấy ánh mắt bối rối, bất mãn của cô ấy.
4.
Tôi ngủ một giấc.
Thức dậy lúc 6 giờ sáng.
Ký túc xá im ắng.
Phạm Tiểu Nhược đã đi đâu mất.
Tôi phân vân không biết cô ấy đi sớm thế để làm gì.
Nhưng nghĩ lại cũng chẳng liên quan.
Vệ sinh xong, tôi thẳng tiến đến tòa thí nghiệm.
Hôm nay phải nộp báo cáo.
Tôi muốn kiểm tra lại số liệu trước khi giáo sư tới.
Bước đến tầng làm thí nghiệm.
Tôi thấy đèn phòng lab vẫn sáng.
Hôm qua tôi rõ ràng đã tắt mà.
Đang thắc mắc thì nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Đoàn Thầm, cảm ơn anh. Không có anh em không biết làm sao".
"Khách sáo làm gì".
Hóa ra là Đoàn Thầm và Phạm Tiểu Nhược.
Tôi nhận ra mình xuất hiện không đúng lúc.
Bởi Phạm Tiểu Nhược đang ôm cánh tay Đoàn Thầm làm nũng.
Còn anh ấy thì âu yếm xoa đầu cô ấy.
Hai người trông thật tình tứ.
Đoàn Thầm phát hiện ra tôi trước.
Nụ cười trên mắt chợt tắt.
Rồi khẽ đẩy Phạm Tiểu Nhược ra.
"Có người".
Phạm Tiểu Nhược cũng thấy tôi.
Nụ cười dần tắt lịm.
Tôi nhún vai.
Tôi không cố ý làm phiền đâu.
"Nhiễm, em đến rồi".
Đoàn Thầm vẫn chào tôi như mọi khi.
Nụ cười hiền lành, thân thiện.
Tôi gật đầu.
Chương 11
Chương 20
Chương 8
Chương 23
Chương 13
Chương 11
Chương 19
Chương 146
Bình luận
Bình luận Facebook