Tôi trịnh trọng gật đầu: "Đúng để năm cũng người tới quét m/ộ nhất định phải sống lâu trăm tuổi."
Thời Nghiễn quay lại, ánh mắt trầm chuyên chú: "Vậy thì nhất ngôn vi định nhé."
23
[Ngoại truyện: Để lại nỗi tiếc nuối nơi này]
Ngày giấy đăng ký kết hôn, vui mừng thể kìm nén, như đứa trẻ chia sẻ niềm hạnh phúc bạn bè.
Thời Nghiễn nhìn chằm chằm tờ giấy hôn thú, cùng đỏ mắt.
Tôi anh: bàn mổ chưa thấy khóc, sao chuyện vui này lại đỏ Chẳng dáng gì."
Anh chỉ ch/ặt tôi, nói lời nào.
Tháng ngày trôi đi êm lấp đầy mỗi khoảnh bằng yêu thương.
Thời Nghiễn thường viết thư tay, cười hủ: "Người đời nay bật, đến thời gian một bức thư viết tay cũng chẳng có".
Anh nói: sẽ đọc".
Hóa đang viết thư tôi.
Anh nghiêm nói: viết thư mỗi năm về sau, đợi khi hết những lá thư này, mới đến tìm anh".
Sợ còn tìm một rương gỗ khóa, cất kín những bức thư trong.
Năm ba tôi, mùa đông lạnh khác thường.
Thời Nghiễn buồn cuộn tròn trên ghế bố ban phòng sách.
Rồi bao giờ tỉnh lại nữa.
Anh sự dịu dàng tận xươ/ng tủy, lẽ đi làm phiền bất kỳ ai.
Mùa sau khi rương cũ, giữa biển thư đầy, tìm bức thư xưa nhất.
Ngồi dưới nắng ấm áp, lẽ thư anh.
Thời Thái Thái thân mến, mong thư đến vui lòng.
Anh đoán, sẽ thư này mùa xuân, xin đừng lau mắt.
Một làm vợ là ân điển linh.
Rất ngắn rất hạnh phúc, lòng luôn tràn ngập biết ơn.
Thân thể bệ/nh tật nhiều năm, lòng dạ xót xa vạn phần, chẳng thể mãn.
Nếu mặt trời, ta vốn thể chịu đựng bóng tối. Nhưng thật may mắn, người đến lại là em.
Bên em, dù cơ thể tàn lụi, vẫn thấy mình sống thiết tha.
Thời Thái Thái, chặng đường này, vất vả rồi.
Vậy xin vất vả thêm nữa, dũng cảm tiếp.
Đợi khi lại, kể nghe về những con đường những bình minh hoàng hôn, mây nhẹ, non xanh biếc.
Mùa đông cũng sẽ lại về.
Hãy sống cuộc đời như bài trọn đời nhiệt thành.
Thời Thái Thái, lần này để đợi em, non cao thong thả đi.
Đừng lo, vẫn luôn ở đây.
Tôi xoa nhẹ con chữ, thật sự khóc.
Trải giấy viết thư âm anh.
Có lẻ tình cảm sâu đậm thư âm vẻn vẹn một dòng viết tiếp được, bỏ dở dang.
Trên giấy hiện dòng Đây là năm đừng lo em, nhè, đều nghe lời sống thật tốt.
Cất lá thư cùng thư âm rương mới.
Đợi sang năm, lại bức thư hai viết thư âm.
Tương lai còn dài lắm, năm cũng ở đây, ngoan ngoãn sống tốt.
Nghĩ rằng này lẽ là vậy thôi.
Đến con ta hẳn sẽ lại.
Lúc sẽ hướng nói anh: tóc bạc rồi, ngoan ngoãn nghe lời đó, nên đi".
Dù kết cục như mong đợi, nhưng ta đều cố hết sức rồi.
Bình luận
Bình luận Facebook