Tìm kiếm gần đây
Tôi cẩn thận đứng cạnh cô ấy. Hôm nay cô mặc chiếc váy dây đơn giản màu xanh ngọc, tôn lên vòng eo thon và đôi chân dài miên man.
"Mấy người thường tổ chức tiệc kiểu này lắm hả?" Cô thì thầm hỏi tôi.
Tôi suy nghĩ một chút: "Cũng không thường xuyên lắm, mỗi tháng một hai lần, dịp lễ tết thì nhiều hơn chút."
"Tần suất này đã đủ kinh khủng rồi đó." Phương Viễn Đại lại dịch gần tôi hơn, "Bộ đồ này như cái mai rùa, mặc vào ngộp thở không chịu nổi, có cái gì cứa vào đ/au điếng."
"Ra nhà vệ sinh, tôi chỉnh lại cho."
Thế là nhân vật chính của bữa tiệc nắm tay tôi lén lút chạy lầu hai. Tôi đóng cửa khóa ch/ặt, Phương Viễn Đại quay lưng lại, tôi kiểm tra lại váy cô, tháo dây buộc ra cột lại.
"Đỡ hơn chưa?"
"Thở được rồi." Cô thở phào, "Lúc nãy cái gì cứng vậy?"
Tôi xòe tay cho cô xem: "Có cái ghim nhỏ chưa gỡ ra."
"Tôi đã bắt đầu nhớ áo phông và hoodie của mình rồi."
"Không xuống dưới nữa à?" Tôi nhìn cô cởi giày cao gót, để chân trần trên nền gạch.
"Ở dưới ấy cứ phải giữ tinh thần căng như dây đàn, bao nhiêu cô chú đến chào hỏi mà tôi chẳng quen ai cả, trước đây cậu cũng vậy sao?"
"Gần giống."
"Vậy chẳng mệt lắm ư?"
"Rất mệt, nhưng phải đi thôi, rồi sẽ quen. Người ta không thể vắng mặt, mà làm khách cũng không thể không chào hỏi rồi bỏ về trước." Cô thở dài: "Tôi không thích cách họ nói chuyện chút nào."
"Sao thế?"
"Mấy người đến chào, bảo tôi là 'chân kim chi' của nhà họ Hứa, toàn những lời khen xã giao. Tôi biết đó là khách sáo, nói để làm vui lòng người ta, nhưng cứ nghe ba chữ 'chân kim chi' là thấy khó chịu."
Cô cúi xuống xoa xoa vết hằn do giày cao gót để lại trên mắt cá.
"Sao phải dùng khái niệm thật giả để định nghĩa con người? Nghe như phủ nhận toàn bộ 17 năm cuộc đời và thân phận của tôi và cậu vậy. Chúng ta đâu phải cổ vật hay hàng hiệu, còn phân biệt chính hãng với giả mạo."
Những lời này tựa cơn gió thổi tan đám mây đen vần vũ trong lòng tôi bấy lâu, ánh sáng rực rỡ bỗng chiếu tỏa. Cô ấy đã gỡ bỏ từng mối u uẩn trong tôi - thứ tâm tình mơ hồ chẳng biết nguyên do từ đâu. Đúng vậy, 17 năm của tôi và Phương Viễn Đại đối với đời người tuy chẳng dài, nhưng với hiện tại chúng tôi đó là tất cả. Cô có cha mẹ tự hào, có đam mê ch/áy bỏng. Tôi có quãng thời gian bên gia đình, những ký ức quý giá và ấm áp. Thế mà trong chốc lát, tất cả bỗng hóa thành thứ giả tạo, cần được chỉnh đốn lại.
Tôi cũng đ/á đôi giày cao gót, ngồi lên bồn rửa tay để chân trần cùng cô.
"Sau này cậu nhất định sẽ thành nhà văn lỗi lạc." Tôi nói.
"Thế còn cậu? Nhà thực vật học đại tài?" Cô cười tủm tỉm nhìn tôi.
Tôi lắc đầu: "Nếu không đổi lại thân phận, tôi định học kinh doanh hoặc ngoại ngữ, sau này phụ anh trai quản lý công ty."
"Cậu không từng nói muốn ra nước ngoài học thực vật học sao?"
"Đó là lý tưởng."
Lý tưởng và hiện thực luôn cần cân đo trên cán cân cuộc sống. Lý tưởng có thể thuần khiết, nhưng hiện thực luôn đeo đẳng vô vàn phụ phẩm. Thế nên cán cân chao đảo, đến cuối bên lý tưởng trở nên nhẹ tựa hồng mao.
Tôi tưởng ai cũng giống mình, nhưng Phương Viễn Đại thì khác. Chưa bao giờ tôi thấy cô ấy d/ao động dù chỉ một sợi tóc trong việc theo đuổi lý tưởng.
"Cậu có thấy tôi quá thực tế không?" Tôi hỏi.
"Thực tế có gì không tốt?" Cô phản vấn, "Đây là quyết định sau khi cậu tự cân nhắc. Chỉ cần cậu kiên định, tôi thấy cũng hay đó."
Chúng tôi ngồi trong toilet tán gẫu, không khí thoang thoảng hương tinh dầu, xung quanh chỉ văng vẳng tiếng nước chảy, dường như tiếng người ồn ào bên ngoài chẳng liên quan gì đến chúng tôi. Phương Viễn Đại kể vừa rồi bố mẹ nuôi tôi dẫn cô đi gặp một vị khách - giám đốc nhà xuất bản muốn đầu tư xuất bản tiểu thuyết của cô.
"Tuyệt quá." Tôi chân thành vui mừng hộ cô, nhưng để ý thấy nét mặt cô không mấy hân hoan, nên nhiệt huyết trong tôi cũng ng/uội dần, "Cậu không vui sao?"
"Tâm trạng phức tạp lắm. Nếu nói vui thì đúng là vui, nhưng cứ cảm giác như đang đi tắt đón đầu phi lý nào đó, trong lòng hơi áy náy."
Tôi suy nghĩ rồi hỏi ngược lại: "Cậu thấy tôi có phải người nỗ lực không?"
"Đương nhiên rồi." Cô như không cần suy nghĩ liền đáp, "Nghe dì nói cậu toàn top 10 trường, ngày nào cũng tập piano 2 tiếng, còn tổ chức concert riêng nữa mà? Thời gian còn lại đều ở vườn ươm hoa hồng. Ai dám nói cậu không cố gắng, tôi đi trùm bao tải họ liền."
"Nhưng tôi cũng nhận được rất nhiều trợ giúp. Cậu biết không, concert do nhà họ Hứa tài trợ. Hai tiếng diễn thôi mà chi phí thuê địa điểm, trang phục, nhân sự cộng đủ thứ linh tinh tốn 20 triệu. Nếu không trồng cây, tôi cũng chẳng biết hạt giống và đất trồng đắt thế. Có loại cây quý tiền cũng không m/ua nổi."
Tôi nhẹ giọng tâm sự, biết rõ những lời này trong tai người khác có thể như khoe khoang của kẻ thụ hưởng, nhưng tôi tin Phương Viễn Đại nhất định hiểu được điều tôi muốn truyền đạt.
"Ban đầu tôi cũng ngại lắm, nhưng sau Hứa Tử Cấm bảo: Mỗi người có gia đình khác nhau, ng/uồn lực nhận được cũng khác. Đã nhận nhiều hơn người, thì phải khiêm tốn hơn, nỗ lực gấp bội, đến mức xứng đáng với những gì mình có."
Nhà nghèo mơ ấm no, nhà no đủ mơ giàu sang - vốn là lẽ thường tình.
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook