Anh ấy luôn nói tôi suy nghĩ quá nhiều, bảo rằng anh đã lớn thế rồi, làm sao có thể ngã xuống được. Nhưng suýt nữa anh đã rơi vào cái hố đó rồi. Hôm ấy, chúng tôi ngồi trên thành giếng thấp ăn dưa hấu. Miếng dưa lạnh buốt bỗng tuột khỏi tay tôi, rơi xuống đất. Tôi cúi xuống nhặt dưa. Khi đứng dậy, đầu còn choáng váng, tôi thấy Nhậm Sùng Nghiêu đang ngồi trên thành giếng đổ người ra sau một cách đột ngột. Tôi nhìn rõ nét mặt hoảng hốt của anh, rồi không suy nghĩ gì nắm ch/ặt lấy cổ tay anh đang giơ lên trời, gi/ật mạnh. Không biết có phải vì tình thế ngàn cân treo sợi tóc mà tôi kéo được anh lên. Anh đổ sầm vào người tôi, tôi không giữ thăng bằng, bị anh đ/è xuống đất, đ/au điếng cả người. Lưng tôi đ/ập xuống nền gạch cứng, trước ng/ực là thân hình không hề nhẹ nhàng của Nhậm Sùng Nghiêu, toàn thân đ/au ê ẩm. Gặp ánh mắt kinh hãi của anh, tôi thở dốc một hồi rồi oà khóc nức nở. Anh vội vàng trở dậy, ông bà từ trong nhà chạy ra... May mắn tôi không bị thương nặng, chỉ bị chấn động nhẹ. Mấy ngày sau đó, tôi nằm trên giường như bà hoàng, còn Nhậm Sùng Nghiêu trở thành tiểu thái giám hầu hạ, chỉ cần tôi ra lệnh là anh chu toàn mọi việc. Vì thế mấy ngày ấy tôi sống khá thoải mái. Đến giờ nghĩ lại vẫn thấy vui, không nhịn được cười. Nhậm Sùng Nghiêu giờ đã trưởng thành lặng lẽ nhìn tôi: "Lúc ấy... em đã trở nên khác biệt với anh rồi." Tôi gi/ật mình, nụ cười đóng băng trên mặt. Anh lại nói: "Anh sẽ nhớ suốt đời." Tôi đứng ch/ôn chân, ánh mắt chân thành cùng lời nói của anh khiến tôi bối rối. Tim đ/ập thình thịch. Chúng tôi nhìn nhau rất lâu. Bầu không khí trở nên ngột ngạt, đúng lúc đó mẹ tôi ra gọi vào ăn hoa quả. Tôi như tỉnh cơn mơ, vội quay đi, giả vờ không thấy ánh mắt thất vọng của anh, cúi đầu vào nhà. Nhưng đêm đó tôi mơ rất nhiều về anh. Tôi xin nghỉ phép vài ngày, không ngờ anh cũng ở lại quê chăm sóc bố tôi. Bố mẹ tôi dần nhận ra "tình ý" của anh, bóng gió hỏi qu/an h/ệ chúng tôi thế nào. Tôi nghĩ về khuôn mặt anh: "Không có gì đâu ạ, trước cùng chơi thôi, sau mất liên lạc, giờ làm lại bạn." "Bạn bè gì mà tốt thế? Còn bạn trai con đâu?" Mẹ hỏi. Tôi ngượng ngùng: "Chia tay rồi." Mẹ như đoán trước: "Ừ, mẹ cũng thấy hai đứa không đi được dài. Sùng Nghiêu tốt hơn." Bố phụ họa: "Biết rõ gốc gác, nhà mình phá sản, nhà họ có ơn với mình. Nếu con đến với nó, bố mẹ yên tâm." Tôi ậm ừ cho qua, trong lòng nghĩ giá Nhậm Sùng Nghiêu ở đây chắc vênh mặt lắm. Mối qu/an h/ệ chúng tôi m/ập mờ nhưng vẫn giữ khoảng cách. Hôm đó là sinh nhật bố Nhậm Sùng Nghiêu, cả nhà tôi được mời sang. Hồi chưa gi/ận nhau tôi hay sang chơi, lâu không đến nhưng nhà họ vẫn vậy. Sau bữa tối, mọi người uống chút rư/ợu, tôi cũng nhấp môi, rồi ngồi sofa chơi điện thoại. Lúc ngẩng lên, Nhậm Sùng Nghiêu đã biến mất. Mẹ anh cười: "Cháu lên trên ấy rồi." Tôi đỏ mặt: "Dạ cháu không tìm anh ấy..." Bà nháy mắt: "Cô chỉ nói thế thôi." Tôi cúi đầu. Bị bà nhìn không chớp mắt, tôi đành đứng dậy trốn vào nhà vệ sinh. Mẹ anh hỏi: "Cháu lên trên à?" Tôi vội xua tay: "Dạ không, cháu đi vệ sinh." "Nhà vệ sinh ở tầng hai đấy." Bà cười. Tôi cứng đờ leo lầu, thấy cửa phòng Nhậm Sùng Nghiêu mở, anh đang lúi húi bàn học. Định lẻn đi thì anh quay lại, chộp được tôi. "Tìm anh à?" "Em đi vệ sinh." Anh kéo tôi vào phòng: "Trong này có toilet." Tôi ấp úng: "Em không muốn đi nữa." Anh cười khẽ: "Anh biết mà, em lên tìm anh." Tôi gắt: "Anh nói bậy!" Anh rút tờ giấy đỏ từ sách đưa tôi. Đó là bảng điểm thi cấp hai, hàng chữ "Nhất danh" cuối trang đ/á/nh thức ký ức - chính trận thi này khiến chúng tôi gi/ận nhau. Anh nói: "Tặng em." Tôi trợn mắt: "S/ỉ nh/ục em à?" Anh bình thản: "Anh muốn sửa sai." "Anh sai gì?" "Giá biết em gi/ận, anh đã cố đạt điểm thấp hơn." Mặt tôi nóng bừng nhưng cãi: "Nghe vẫn thấy bị xúc phạm." Anh cười hiền: "Vậy này nhé... Anh hối h/ận vì đã để mất em suốt bao năm." Ánh mắt nồng ấm, giọng dịu dàng khiến tôi choáng váng. Đây rõ ràng là lời tỏ tình có chủ đích. Kỳ thực ký ức chung của chúng tôi không nhiều, nhưng chiếm vị trí quan trọng trong đời tôi. Những tháng ngày thanh xuân bên nhau, ánh mắt lén theo dõi, sự an toàn anh mang lại khi chúng tôi trao đổi cơ thể...
Bình luận
Bình luận Facebook