Virus thây m/a bùng phát, bạn trai và gia đình hắn định đuổi tôi ra ngoài.
Tưởng rằng chỉ là chuyện đ/ập bình đ/á/nh vỡ, tự trách mình m/ù quá/ng chọn nhầm người, nào ngờ m/ù lòa đến mức không thể tả nổi.
Bạn trai thản nhiên gọi điện cho bố tôi, đòi ông phải mang đồ tiếp tế đến nếu không sẽ ném tôi cho thây m/a x/é x/á/c.
Trời ơi, giá như còn chút sức lực, tôi nhất định sẽ xử đẹp thằng khốn này trước.
Nhưng sau ba ngày bị nh/ốt đói khát, tôi đã kiệt sức, thầm cầu nguyện bố đừng tới đây.
Trái với mong đợi, không biết bằng cách nào bố đã vượt qua muôn vàn nguy hiểm tới được nhà thằng khốn này.
Ngoài cửa, tiếng gõ cửa gấp gáp của bố hòa lẫn tiếng gầm gừ đ/áng s/ợ của lũ thây m/a, nhưng cả nhà bạn trai vẫn khóa ch/ặt cửa vì sợ thây m/a tràn vào.
Tôi vật lộn cởi dây trói, lết bằng được ra mở cửa nhưng bị mẹ hắn túm tóc lôi ngược trở lại.
Cuối cùng, bố tôi tuyệt vọng buông lời:
- Tống Tranh, đồ đạc ta mang tới rồi, ngươi phải giữ lời hứa chăm sóc Mạn Mạn.
- Mạn Mạn, sau khi bố đi rồi, con nhớ chăm sóc mẹ và Cố Lâm. Nó đã hy sinh để bảo vệ bố đến đây... Bố có lỗi với bác Cố...
Giọng bố nhỏ dần, chìm nghỉm trong tiếng gầm gừ của lũ thây m/a. Bên ngoài vang lên những âm thanh rùng rợn của xươ/ng thịt bị x/é x/á/c.
Nước mắt giàn giụa, tôi gồng mình bất chấp đ/au đớn định xông ra ngoài, nhưng bị bố mẹ Tống Tranh kh/ống ch/ế. Không biết từ lúc nào tôi đã ngất đi.
Tỉnh dậy, cả nhà họ đang bàn cách đẩy tôi ra ngoài dụ thây m/a để chúng chiếm đoạt số đồ tiếp tế mà bố tôi đ/á/nh đổi bằng mạng sống.
Giả vờ hôn mê, tôi âm thầm tính toán kế hoạch. Khi bị dội nước lạnh cho tỉnh, tôi khóc lóc đòi đi tìm bố.
- Được, muốn đi tìm bố mày thì cút khỏi đây ngay! - Vẻ mặt hiền lành ngày thường của Tống Tranh giờ nhuốm đầy đ/ộc địa.
Tôi đồng ý với điều kiện được ăn no bụng. Dù kết cục thế nào, tôi cũng cần sức lực để đối phó với lũ người còn đ/áng s/ợ hơn thây m/a.
Cả nhà họ tức gi/ận nhìn tôi ngốn hết chút thức ăn cuối cùng, nhưng vẫn nhẫn nhục vì biết sắp có kho lương thực lớn hơn ngoài kia.
Hồi phục thể lực, họ thúc giục tôi ra ngoài. Tống Tranh còn giả nhân giả nghĩa khuyên tôi chạy nhanh kẻo bị bắt, sợ tôi đổi ý.
Hắn muốn tôi dụ thây m/a đi để chúng tự do lấy đồ. Tự hỏi sao trước kia tôi lại m/ù quá/ng yêu thứ đồ bỏ này?
Giả vờ tin tưởng gật đầu đồng ý, tôi thấy bố mẹ hắn cười khẩy đằng sau.
Khi Tống Tranh hé cửa, hình ảnh bố tôi - giờ đã thành thây m/a - lờ đờ ngoài hành lang khiến nước mắt tôi rơi không ngừng.
- Mau ra đi, chạy đi... - Tống Tranh thì thầm thúc giục.
Tôi bất ngờ xoay người gi/ật mạnh cửa, tạo ra tiếng động lớn. Lũ thây m/a ầm ầm xông tới. Tống Tranh vội đẩy tôi ra ngoài.
Tôi dùng hết sức bám víu vào khung cửa, tay bị kẹt rớm m/áu vẫn không buông. Khi lũ thây m/a x/é x/á/c tôi, ý thức cuối cùng là cảm giác mãn nguyện khi thấy chúng tràn vào ngh/iền n/át lũ q/uỷ đ/ộc á/c kia.
*
Đau. Toàn thân như bị x/é tan.
Mở mắt nhìn quanh: Chẳng phải tôi đã thành thây m/a sao? Sao vẫn nguyên vẹn thế này?
- Mạn Mạn tỉnh rồi à? Ngủ trưa lâu thế.
Nhìn thằng bạn trai từng đẩy tôi vào chỗ ch*t, ánh mắt tôi trào đầy h/ận ý.
- Sao nhìn anh kỳ thế? Vẫn gi/ận bố mẹ anh à? Họ chỉ muốn chúng ta có tổ ấm riêng thôi mà.
Tôi cúi đầu che giấu ý định xử lý thằng khốn Tống Tranh. Rõ ràng hắn cũng biến thành thây m/a, sao giờ lại bình thường?
Một suy đoán chợt lóe lên.
- Hôm nay mùng mấy?
- Mùng 1 tháng 10 mà. Ngủ trưa xong thành đần à?
Mùng 1 tháng 10? Tôi trọng sinh? Về 7 ngày trước khi thây m/a bùng phát?
Nhớ lại ngày 8/10 định mệnh - khi mọi người trở lại làm việc sau kỳ nghỉ, buổi sáng k/inh h/oàng với lũ sinh vật gh/ê t/ởm ấy. Hôm đó vì mẹ Tống Tranh thích bánh bao gần nhà tôi, tôi dậy sớm chạy xe cả tiếng mang đến. Khi định về công ty thì biến lo/ạn n/ổ ra, phải ở lại nhà hắn và chứng kiến bộ mặt x/ấu xa của con người.
Nghĩ đến việc chưa từng m/ua sáng cho bố mẹ ruột, chỉ biết nịnh bợ lũ lang sói này mà hại ch*t bố, lòng đ/au như c/ắt!
- Vu Mạn, ra chuẩn bị cơm tối đi! Ngủ trưa lâu thế! - Giọng mẹ Tống Tranh chua ngoa vang lên - Trẻ trâu mà lười thế, định để ông già này hầu hạ à?
Những hình ảnh xưa hiện về sống động. Tôi kìm nén ý định xử đẹp cả nhà, gượng cười nói bố nhắn về nhà có việc - nhân tiện nói luôn việc họ muốn nhà tôi đóng tiền đặt cọc m/ua nhà cho con trai họ, tôi trả n/ợ còn tiền lương con họ thì... đúng là âm mưu thâm đ/ộc.
Nghe vậy, mặt họ biến sắc, dịu giọng dặn tôi nói khéo với bố để 'vun đắp tương lai'.
Tôi rời căn hộ thuê chật chội 60m2 với tốc độ chóng mặt. Tự hỏi sao trước kia lại tin lời ngon ngọt của thằng khốn này - một tiểu thư giàu có lại đi yêu trai nghèo mơ tưởng bố vợ m/ua nhà xe, đúng là không biết tự trọng!
Bình luận
Bình luận Facebook