Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Lục Hữu bị đ/á/nh rõ ràng, vết bầm trên đầu nhiều nhất, m/áu trên sàn nhà hẳn đều là m/áu mũi hắn chảy ra.
Từ Ca thấy tôi đến, liền nói với tôi:
- Chúng tôi tìm người hơi muộn, hắn vừa v/ay tiền xong đã đi đ/á/nh m/a sóc. Khi chúng tôi đến, hắn đã thua 18 vạn, chỉ thu hồi được 2 vạn.
Nghe đến đây, tôi nhíu mày hỏi Từ Ca:
- Tiền đã thua có đòi lại được không?
- Giang hồ có luật giang hồ. Những người đó thắng bằng bài bạc thì đó là tiền của họ, chúng tôi không có lý do đòi lại.
Lục Hữu trong lòng mẹ vẫn ngoan cố:
- Đưa 2 vạn đó cho tôi! Tôi có thể gỡ gạc!
Tôi tức gi/ận cầm cán chổi lau nhà đ/ập mạnh vào tay Lục Hữu, hét lên:
- Sao mày không ch*t đi? Sao mày không ch*t đi? Sao tao lại có thằng anh như mày?
Lục Hữu bị đ/au, mẹ lại che chở. Tôi đ/á/nh trúng mẹ mấy nhát, bà vẫn ôm ch/ặt khiến tôi vừa uất ức vừa gi/ận dữ.
Nhìn cảnh này, tôi không chịu nổi nữa, ngồi xổm ôm đầu khóc. Nhưng khóc cũng vô ích.
Từ Ca vẫn lạnh lùng:
- Giang hồ có luật. Tiền đã tiêu thì phải trả. Các người bàn cách đi.
Tôi không biết làm sao, chỉ muốn nhảy lầu cho xong. Lục Hữu lại lên tiếng:
- Có cách! Em trai đi v/ay ngân hàng 40 vạn m/ua nhà qua tay tôi. Tôi trả n/ợ 18 vạn cho anh Từ, số còn lại trả n/ợ địa ốc.
Nghe xong, tôi ch*t lặng. Từ Ca không nhịn được, quát đàn em: - Đánh!
9.
Câu nói của Lục Hữu thật đ/áng s/ợ. Hắn muốn dùng danh nghĩa tôi v/ay ngân hàng để chuyển n/ợ sang người em. Tổng cộng n/ợ địa ốc và n/ợ nặng lãi lên tới 40 vạn. Đây là lời một người anh nên nói?
Từ Ca không chịu nổi, sai người đ/á/nh Lục Hữu. Mẹ khóc lóc can ngăn. Tôi hét: - Dừng lại!
Tôi đ/á mạnh vào bụng Lục Hữu, chất vấn: - Anh thực sự muốn em ch*t sao?
Lục Hữu như chó nhà có tang: - Anh đâu muốn hại em? Chỉ muốn gỡ gạc... Nhà mình ngày xưa giàu có lắm mà...
Tôi biết hắn đã hết th/uốc chữa. Nhìn Từ Ca, tôi hỏi: - Nếu không trả n/ợ, các anh xử lý Lục Hữu thế nào?
Từ Ca liếc nhìn: - B/án thận, b/án m/áu, b/án giác mạc. Còn sống thì đi ăn xin.
Lục Hữu sợ hãi ôm chân tôi: - Em ơi! Anh sai rồi! Anh hứa sẽ sửa đổi! Giúp anh lần cuối! Hồi ba mất, anh đã lo tiền học cho em mà!
Mẹ khóc than: - Tôi tạo nghiệp gì...
Trong khoảnh khắc ấy, tôi muốn ch*t. Nhưng không thể bỏ mẹ. Cuối cùng tôi đầu hàng: - Được! Tôi đi v/ay!
Lục Hữu như bắt được phao c/ứu sinh. Từ Ca vỗ vai tôi: - Tôi đảm bảo từ nay Lục Hữu không v/ay được đồng nào trong thành phố này.
Tôi cám ơn hờ hững, nhưng trong lòng h/ận anh ta. Nếu không có bọn cho v/ay nặng lãi, gia đình tôi đâu đến nỗi...
Sau đó, Từ Ca rời đi. Tôi ôm mẹ an ủi rồi khóa mình trong phòng. Tôi biết mình sắp gánh mọi món n/ợ của Lục Hữu. Cuộc đời tôi sắp bị kéo xuống vực.
10.
Vài ngày sau, Lục Hữu tìm chuyên gia làm giả hồ sơ, nhân viên ngân hàng làm lương ảo. Thời đó mọi thứ đều có thể giả mạo. Tôi trở thành luật sư thu nhập 10 triệu/tháng.
Đúng 7 ngày, Lục Hữu nhận 40 vạn. Trả n/ợ địa ốc, trả Từ Ca, trả một phần cho họ hàng.
Giờ hắn không còn n/ợ. Còn tôi gánh 60 triệu n/ợ ngân hàng, mỗi tháng trả 3 triệu. Năm 2007, giá nhà 4 triệu/m2. Lương mẹ tôi đúng bằng tiền trả n/ợ.
Chương 14
Chương 13
Chương 19
Chương 8
Chương 6
Chương 15
Chương 13
Chương 16
Bình luận
Bình luận Facebook