Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Nhưng không còn cách nào khác. Mẹ tôi không muốn chậm trễ một giây nào, bà đi vào phòng gọi Lục Hữu ra và nói: "Đi trả n/ợ cao lãi ngay bây giờ đi, mỗi giây qua đi lãi lại tăng thêm."
...
Chúng tôi theo Lục Hữu đến một sò/ng b/ạc ngầm, thực chất là một cửa hàng nằm trong hẻm với cánh cửa cuốn chỉ mở nửa vời. Một người đàn ông ngậm điếu th/uốc, mải mê chơi trò rắn săn mồi đứng trước cửa liếc nhìn chúng tôi rồi nâng cửa cuốn lên chút xíu để chúng tôi cúi người bước vào. Bên trong rộng lớn, vỏ hạt dưa và trái cây vương vãi khắp nơi, mùi rư/ợu th/uốc nồng nặc, tiếng cãi vã và tiếng bài liêng tí tách như mưa rào không dứt.
Lục Hữu không dám nhìn thẳng vào những bàn bài, thỉnh thoảng mới liếc qua một hai lần. Tôi biết, hắn đang ngứa ngáy muốn đ/á/nh vài ván. Còn tôi cũng ngứa tay, muốn ch/ặt đ/ứt bàn tay hắn.
Sau đó, chúng tôi được dẫn vào một văn phòng. Trên tường đối diện treo tượng Quan Công, xung quanh là những kẻ trạc tuổi tôi hoặc nhỏ hơn, ăn mặc lôi thôi, tay cầm côn sắt loang lổ vẻ l/ưu m/a/nh. Thời đó, họ được gọi là "người giữ sòng".
Góc phòng đặt một chiếc bàn làm việc lạc lõng, phía sau là két sắt. Tôi biết người ngồi đó chính là trùm sòng. Mẹ tôi ôm ch/ặt chiếc túi, sợ bị cư/ớp gi/ật, vừa thấy chiếc bàn đã lập tức đưa giấy n/ợ của Lục Hữu đặt lên mặt bàn: "Tôi đến trả n/ợ."
Người đàn ông sau bàn nhấc tờ giấy lên xem, mở ngăn kéo lục lọi trong đống giấy tờ rồi rút ra một tờ đối chiếu. Hắn liếc nhìn Lục Hữu đứng sau lưng mẹ tôi, thở dài: "Mười lăm vạn hai ngàn năm trăm, tặng thêm năm trăm, chị đưa mười lăm vạn hai là được."
Mẹ tôi gật đầu, lấy túi rác trong cặp ra. Trước tiên là mười một xấp tiền - mười một vạn từ sổ tiết kiệm, sau đó thêm hai xấp nữa - hai vạn v/ay mượn, số còn lại là những tờ lẻ nhàu nát. Bà chậm rãi đếm từng tờ, đặt lên bàn. Mấy tay giữ sòng chỉ trỏ thì thầm.
Khi mẹ tôi đếm đủ mười lăm vạn hai, tên trùm sòng ra hiệu cho thuộc hạ thu tiền, trả lại hai tờ giấy n/ợ rồi nói: "Dạy con trai cho kỹ, không có năng lực còn dám v/ay nặng lãi. Nếu không có chỗ dung thân, để nó theo tôi cũng được."
Mẹ tôi cúi đầu, dáng vẻ khiêm nhường của một người đàn bà góa mòn theo nếp cũ, ôm tờ giấy n/ợ bước ra. Lục Hữu lẽo đẽo theo sau. Tôi không đi ngay mà quay lại hỏi tên trùm sòng:
"Anh..."
"Ai là anh mày?"
"..." Tôi sợ hãi lí nhí: "Vậy nên xưng hô thế nào ạ?"
Đám thuộc hạ xung quanh hò reo: "Gọi là Từ ca!"
Tôi gật đầu: "Từ ca."
"Nói đi."
"Từ ca, như ngài thấy đấy, để trả món n/ợ này, mẹ tôi đã v/ay khắp nơi. Lần sau nếu gặp Lục Hữu, ngài có thể đuổi hắn đi không? Nhà chúng tôi đã thế chấp ngân hàng rồi."
Từ ca nhìn tôi chằm chằm, khịt mũi hỏi: "Học sinh?"
Tôi cúi mặt: "Sinh viên đại học..."
Hắn thở dài, rút hai ngàn từ chồng tiền đặt lên bàn: "Coi như tiền học phí của Từ ca, học cho tử tế."
"Còn Lục Hữu..."
"Từ nay trong sòng của ta, gặp hắn một lần đ/á/nh một lần."
"Cảm ơn Từ ca." Tôi định rời đi thì hắn gọi gi/ật lại: "Có điện thoại không?"
"Có."
"Đưa số, lần sau đệ tử của ta thấy Lục Hữu, ta sẽ báo cho mày."
Tôi đưa số. Trước khi đi, Từ ca sai người đưa hai ngàn cho tôi. Tôi ngần ngại không dám nhận, hắn bảo: "Trước đây ta có đứa em, học giỏi lắm, sau nghiện hút rồi ch*t. Mày học được thì học cho nghiêm túc."
Tôi cúi đầu nhận tiền, bước nhanh khỏi sò/ng b/ạc.
8.
Sau khi trả n/ợ, nhà tôi gần như không còn tiền đón Tết. Dù có chút đỉnh đi nữa, cái Tết ấy cũng ảm đạm. Bữa cơm tất niên vắng lặng như ch*t. Cả nhà ngồi bên nhau chỉ trao đổi vài câu xã giao.
Kế hoạch tiếp theo là đẩy Lục Hữu đi làm, mẹ về nhà máy, còn tôi tiếp tục việc học.
...
Sau Tết, mọi thứ diễn ra theo kế hoạch. Lục Hữu xin việc ở công ty môi giới bất động sản, lương cơ bản cộng hoa hồng cho thuê/b/án nhà cũng kha khá. Tiền trả n/ợ ngân hàng và các khoản v/ay đều đặn hàng tháng. Cuộc sống tuy vất vả hơn trước nhưng vẫn tiếp diễn.
Tôi nghĩ, cứ cố gắng đến khi tốt nghiệp thì mọi chuyện sẽ khá hơn. Nhưng hy vọng ấy tan vỡ quá nhanh.
Tháng 5/2007, 10h sáng.
Tôi đang ôn bài trong ký túc thì chuông điện thoại reo. Từ ca đầu dây hỏi: "Anh mày vừa v/ay hai mươi vạn từ sòng của ta, mày biết không?"
Tôi choáng váng: "Từ ca, nhầm người rồi ạ?"
"Không nhầm, có CMND và giấy n/ợ đây."
"Hắn v/ay tiền làm gì?"
"Vậy là mày không biết?"
"Từ ca, đừng cho hắn v/ay, nhà tôi trả không nổi."
Đầu dây im lặng, sau đó Từ ca nói: "Tiền này là hắn mượn lúc ta vắng mặt. Nếu có ta ở đó, đã không cho v/ay. Giờ ta đi đòi n/ợ, đòi được thì giấy n/ợ này x/é."
"Cảm ơn Từ ca."
Cúp máy, tôi gào lên: "Chó đen không thể đổi được thói ăn c*t!" Mấy đứa bạn cùng phòng hoảng hốt.
...
Tôi xin nghỉ học, đáp tàu về nhà ngay đêm đó. Vừa đến cổng đã thấy Từ ca dẫn cả chục người vây kín nhà. Xông vào trong, mẹ tôi đang ôm ch/ặt Lục Hữu, cả hai đều khóc như mưa.
Chương 13
Chương 6
Chương 13
Chương 13
Chương 22
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Bình luận
Bình luận Facebook