Hắn giơ tay, đ/âm về phía ng/ực tôi.
Bà ngoại không biết lấy đâu ra sức mạnh, ngồi bật dậy, ôm ch/ặt lấy chân hắn, há miệng cắn mạnh.
Con d/ao lệch đi một tấc, đ/âm vào cánh tay tôi.
M/áu b/ắn tung tóe.
Người chú hàng xóm ch/ửi rủa, đ/á mạnh vào vai bà ngoại rồi giơ d/ao ch/ém xuống.
Tôi lao đến cố gắng ngăn hắn.
Lưỡi d/ao xuyên qua các ngón tay tôi.
Cắm sâu vào cổ bà ngoại.
M/áu phun thành dòng.
Bà ngoại trợn mắt trong tích tắc.
Bà há miệng như muốn nói điều gì.
Bà giơ tay lên, dường như muốn chạm vào má tôi.
Nhưng bàn tay vừa nhấc lên đã rơi xuống vô lực.
Cơn đ/au nhói từ ngón tay lan đến tim, tôi quỳ xuống ôm ch/ặt cổ bà, m/áu vẫn không ngừng chảy qua kẽ tay.
Không thể cầm lại được, m/áu sao không cầm lại được.
Tôi gào thét trong đ/au đớn.
Tiếng chó sủa vang lên từng hồi.
Bóng đen khổng lồ in xuống trước mặt.
Cánh tay cầm d/ao giơ lên, nhắm thẳng vào lưng tôi -
Tiếng còi cảnh sát vang lên.
2
Tôi lại gặp cơn á/c mộng đó.
Giấc mộng đưa tôi về mùa thu năm 17 tuổi, nơi bà ngoại hy sinh để bảo vệ tôi.
Lau khô nước mắt, tôi ngồi dậy.
Màn hình điện thoại vẫn dừng ở ảnh phố trên Google Maps.
Hình ảnh bà ngoại mùa hè 2015 đang cúi người xem mấy ông hàng xóm đ/á/nh cờ tướng.
Đó là thước phim cuối cùng còn lưu giữ hình bóng bà.
Bao năm nay bà chụp chẳng được mấy tấm ảnh.
Nhìn chiếc điện thoại, nước mắt tôi lại rơi không hay.
Một giọt nóng hổi rơi xuống màn hình, tôi đưa tay lau thì bỗng cảm thấy một lực hút vô hình kéo mình chìm vào trong điện thoại -
Tôi bật mở mắt.
Không gian xung quanh không phải căn hộ nhỏ năm 2023.
Chiếc gối kiều mạch bà phơi, mùi xà bông cổ điển trên chăn, bộ đồ ngủ dài thườt thượt...
Tôi xòe tay, mười ngón tay nguyên vẹn không vết s/ẹo năm nào.
Đây là ngôi nhà của bà và tôi năm 2015.
Chuông báo thức réo vang.
Tôi liếc nhìn thời gian.
17/10/2015.
Ngày bà ngoại mất...
Tôi đờ đẫn tắt chuông thì cửa phòng mở.
Bà ngoại đeo tạp dề cười hiền: "Hôm nay làm bánh bao nhân thịt bò miến cho cháu đây, dậy đi thôi."
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa mỏng chiếu lên mái tóc bạc.
Thấy tôi im lặng, bà bước vào lau tay vào tạp dề rồi xoa đầu tôi: "Sao thế? Muốn nằm thêm à?"
Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền sang.
Tôi dang tay ôm ch/ặt lấy bà.
Nước mắt lặng lẽ rơi trên tạp dề sờn bông.
Bà ngỡ ngàng vỗ nhẹ lưng tôi: "Gặp á/c mộng rồi à? Không sao, mộng thì ngược đời thôi mà."
Phải rồi, mộng luôn trái ngược.
Lau khô nước mắt, tôi ra ăn sáng.
Hương vị bánh bao thịt bò miến quen thuộc.
"Bà ơi, bà cho gia vị gì vào thế?" Tôi hỏi.
Bà múc cháo cho tôi: "Thịt bò và miến băm nhỏ, ướp nước gừng hành, dầu gia vị, muối, xì dầu, thêm chút tiêu trắng."
Thảo nào bao năm tôi cố nấu vẫn không ra được hương vị ấy.
Hóa ra... bí quyết của bà là tiêu trắng.
Hơi nóng bốc lên làm mắt tôi cay xè.
Bà vẫn vô tư khuấy cháo cho ng/uội: "Hôm qua hội phụ nữ phát vé xem phim, tiếc là cháu không có nhà."
Tôi quay sang, lóe lên ý nghĩ.
Không biết cô học sinh cấp ba Jiang Yan ở thời điểm này có thể làm gì để c/ứu bà?
Tôi chậm rãi nói: "Tối nay trường tổ chức hội chợ đồ cũ, nghỉ học tối. Mình cùng đi xem phim nhé, gặp nhau thẳng ở rạp được không?"
Bà nở nụ cười: "Hay quá. Bảy giờ tối bà đợi cháu trước rạp. Cháu có muốn ăn bỏng ngô không? Bà làm mang theo."
Nhìn nụ cười bà, tôi cũng cười theo.
Nỗi nghẹn trong lòng dần tan.
Sắp trễ giờ, tôi ngậm miếng bánh cuối rồi vội xỏ giày.
Bà dặn nhỏ: "Ăn chậm thôi, đừng để nghẹn."
Đang định đóng cửa, tôi dừng lại ôm lấy bà lần nữa.
"Bà ơi, bà phải giữ sức khỏe nhé."
Giọng nói ngậm bánh khiến bà không nghe rõ, chỉ cười vỗ vai tôi: "Đi đường cẩn thận."
Tôi chạy vội xuống lầu, va phải người ở góc cầu thang.
Tôi lắp bắp xin lỗi.
Cô bé cười: "Chị Yan cũng muộn à? Đi nhờ xe bố em không?"
Tôi ngẩng lên.
Đó là Tiểu Giai ở tầng trên.
Đằng sau cô bé, người đàn ông trên xe chính là kẻ từng đ/è tôi trong nhà kho.
Hắn hạ kính xe nói: "Yan Yan, đi chung cho tiện."
Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cố nén r/un r/ẩy, tôi cười gượng: "Không ạ, em đi với bạn."
Xe đi xa.
Tôi đứng trạm xe buýt run bần bật.
3
Giờ nghỉ trưa, tôi hỏi mấy nam sinh hau đi net cách trốn trường.
Họ cười: "Jiang Yan hư đốn rồi à?"
Tôi ngượng ngùng: "Nhờ các cậu chỉ giúp."
Khi vắng người, họ dẫn tôi ra góc sân.
Mấy nam sinh đạp tường nhảy qua dễ dàng.
Bên kia tường họ hô: "Chạy lấy đà rồi bám tường nhảy qua! Bọn tôi đỡ!"
Tôi bắt chước, đầu gối đ/ập vào tường.
Ngón tay trầy xước.
Nam sinh cuối chưa qua ngồi xổm vỗ vai: "Đứng lên vai tôi."
Bình luận
Bình luận Facebook