Du Du Lục Minh

Chương 10

06/06/2025 12:42

Nuốt trọn những ngày hè ít ỏi còn lại của tôi và anh trai.

27

Ngày 16/9.

Một ngày trước khi ngôi nhà cũ bị phá dỡ, tôi đến đồn cảnh sát.

Anh trai hôm nay đi công tác, tôi lén đến đây.

Trước khi đến, tôi đã gọi cho cảnh sát Vương.

- Ôi, cô bé, lâu lắm rồi không liên lạc với tôi nhỉ?

Giọng ông ta vẫn điềm nhiên như mọi khi, như thể không gì làm khó được.

- Cảnh sát Vương, tôi đến đầu thú.

...

Tôi tưởng mình vừa thả một quả bom tấn.

Là một cảnh sát, hẳn ông ấy phải cực kỳ chú ý.

Nhưng ông ta không đeo c/òng tay cho tôi, lại còn mời tôi lên lầu uống trà.

- Cảnh sát Vương, ông nghe rõ tôi nói chưa? Tôi nói tôi muốn đầu thú...

Ông ta dừng bước.

- Giới trẻ bây giờ...

- Coi pháp luật như trò đùa sao?

Tôi: ???

- Muốn đầu thú phải có bằng chứng chứng minh mình phạm tội.

- Hiểu chứ?

Bóng chiều tà in dài trên những bậc thang.

Vị cảnh sát đứng trên đỉnh cầu thang nhìn xuống, ánh mắt sắc lẹm như d/ao đ/âm xuyên tim tôi.

Tôi trấn tĩnh, nói từng chữ rõ ràng:

- Bố mẹ nuôi của tôi... đều do tôi gi*t.

- Năm tôi 12 tuổi.

- Tôi đã xây x/á/c họ vào tường nhà cũ.

- Bằng chứng là... ngày mai khi phá dỡ nhà, các vị sẽ thấy h/ài c/ốt của họ 💀.

Ánh nhìn đối diện kéo dài như vô tận.

Tôi gh/ét những đôi mắt thấu suốt lòng người, anh trai tôi thì khác - đôi mắt ấy luôn dịu dàng dù bất cứ lúc nào.

- Thú vị thật đấy.

Lâu sau, vị cảnh sát trung niên bật cười, còn tôi không thể cười nổi.

Thanh gươm công lý cuối cùng cũng phán quyết tội á/c của tôi.

Trừng ph/ạt kẻ đã từng bỏ rơi anh trai mình.

- Hai chị em các cô thay phiên nhau đến đầu thú à?

- Nhưng anh trai cô đến sớm hơn một ngày rồi.

...

Anh trai tôi...?

- Cô bé, nhà các cô phá dỡ hôm nay, không phải ngày mai.

- Anh trai cô lừa cô đấy.

...

- Hôm qua anh ta đã bị tạm giam, giờ đang được đưa đến hiện trường làm xét nghiệm đối chiếu DNA.

- Đúng lúc, kết quả sắp có. Cô muốn đi cùng tôi không?

- Để xem ai mới là hung thủ thật sự?

... Thảo nào.

Anh trai vốn không bao giờ đi công tác bỗng đột nhiên xa nhà.

... Thảo nào.

Anh không truy hỏi nội dung tờ giấy vo viên, vì đó chính là thứ để tôi đọc.

... Thảo nào.

Bữa trưa hôm qua, ánh mắt anh như muốn khắc sâu hình bóng tôi vào tim.

Hóa ra...

Anh đã nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại tôi nữa.

...

Không biết mình đã lên xe cảnh sát cùng ông Vương thế nào.

Cũng chẳng nghe được lời ông ta bên tai.

Gió lùa qua khung cửa, lần đầu tiên tôi muốn cư/ớp anh trai về.

Họ nói tiết thu đã tới.

Mùa hè của tôi cũng ra đi.

28

Tên tôi là Lục Yêu.

Bọn buôn người nói, đó là chữ thêu trên tấm vải bọc tôi lúc bị tr/ộm.

Năm ba tuổi, tôi bị b/án cho nhà họ Lục.

Mẹ nuôi bảo:

- Con gái là phận bạc thôi mà.

Bọn buôn người nói:

- Giá này rẻ lắm rồi.

- Con gái nuôi, đâu phải m/áu mủ, muốn dùng sao chẳng được.

- Lại xinh thế này, b/án thân cũng dễ.

- Mà này.

- Nó khóc ít lắm, để tôi nói nhé - chỗ tôi tr/ộm nó là phố thương mại gần trường đại học đấy.

- Gen văn hóa cao lắm.

...

Bọn chúng ra sức quảng cáo, nhưng bố mẹ nuôi vì kì kèo.

Cuối cùng, tên buôn người nói:

- Con trai các vị mất tích tên Lục Minh phải không?

- Trùng hợp thay, cô bé này tên Yêu.

- "Yêu yêu lộc minh" - trong bài thơ cổ đấy.

- Đứa bé này sẽ đưa con trai các vị về.

Bố nuôi nhổ nước bọt xuống đất, chùi mũi:

- Linh tinh.

- Thằng cu nhà tôi tên Minh vì con gà trống nhà không gáy đúng giờ.

- Nó tên Yêu thì liên quan đếch gì.

...

Nhưng cuối cùng họ vẫn m/ua tôi.

Vì tôi rẻ.

Vì...

Ánh mắt d/âm đãng của lão bố nuôi liếc dọc người tôi.

Hắn véo cánh tay và chân tôi.

- Con nuôi mà.

- Hehe, đợi lớn thêm chút nữa...

...

Người ta thường quên tuổi thơ, nhưng ký ức tôi lại rõ như in.

Mỗi ngày đều đ/au đớn.

Khi thì đò/n roj vô cớ của mẹ.

Khi thì bị chó nhà cắn.

Khi thì cơn đói hành hạ.

Năm tám tuổi, Lục Minh được tìm về.

Đúng, hắn là con ruột nhà họ Lục.

Tối đó tôi bị đuổi ra chuồng lợn ngủ, thấy hắn.

Hắn cũng nhếch nhác, nhưng đôi mắt đẹp lạ - giống hệt mẹ hắn.

Thực ra tôi thích mẹ nuôi, dù bà thường đ/á/nh tôi.

Nhưng bà cho tôi cơm ăn.

Trong thế giới của tôi, khái niệm "người tốt" không tồn tại.

Người cho cơm là tốt nhất rồi.

Tôi gh/ét Lục Minh.

Vì từ khi hắn về, mẹ còn chẳng cho tôi ăn.

...

Tôi từng tranh cám với lợn.

Rồi Lục Minh lén chia phần cơm cho tôi.

Hắn nói: "Anh là anh trai em".

Tôi chưa học nói sõi, bắt chước phát âm ngượng nghịu.

Tôi gh/ét Lục Minh.

Nhưng vô thức tìm hơi ấm nơi hắn.

Tôi nghĩ hắn cư/ớp mọi thứ của mình, nhưng cũng nhờ hắn mà sống sót.

Rồi một ngày, tôi chủ động nắm tay hắn.

Đôi mắt cậu trai mở to.

Năm ấy hắn 13, tôi 10.

Không biết từ bao giờ, thứ tình cảm anh dành cho em đã nhuốm màu rạn vỡ, ám ảnh và thèm khát tội lỗi.

Tôi chỉ biết anh trai học giỏi nhất huyện, người anh luôn sạch sẽ.

Anh trai khác biệt hoàn toàn với tôi,

Tôi càng gh/ét hơn.

Nhưng khi lão bố nuôi dùng chai rư/ợu đ/ập lưng tôi,

Lôi tóc đ/ập đầu vào tường,

Người đầy vết s/ẹo chồng chất, chỉ có anh kéo tôi vào phòng, lau th/uốc.

Ngón tay lạnh giá lướt trên vết thương,

Tôi ngước nhìn vầng trăng.

Đêm đó anh ôm tôi vào lòng.

Không biết...

Danh sách chương

5 chương
05/06/2025 01:01
0
05/06/2025 01:01
0
06/06/2025 12:42
0
06/06/2025 12:40
0
06/06/2025 12:38
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu