Du Du Lục Minh

Chương 9

06/06/2025 12:40

Tôi muốn anh ấy biết rằng em gái mình cũng có chút thành tựu.

Nhưng khi thực sự bước lên sân khấu,

tôi chỉ thấy một biển người đen kín dưới kia.

Trước khi lên đài, tôi không thấy anh trai đâu, không biết liệu anh có lẫn trong đám đông ấy không.

Dù vậy, tôi vẫn nhắc đến anh trong bài phát biểu:

"Cảm ơn anh trai tôi, không có anh, tôi đã không thể đứng ở đây hôm nay".

Nhưng chắc anh chẳng nghe thấy đâu.

Có lẽ anh vẫn đang giúp thân chủ tìm mèo.

Tôi có thể hiểu cho anh nhiều hơn.

Xét cho cùng, tôi vẫn còn n/ợ anh.

Khi bước xuống, có người chặn lối tôi.

Tưởng gã ngốc nào định tặng hoa cho bạn gái.

Cho đến khi nhận ra gã "ngốc" ấy có khuôn mặt quen thuộc của anh trai.

Tôi đứng hình.

Đó là bó hoa đầu tiên tôi nhận được.

Hoa từ anh trai.

Cà vạt anh hơi lệch, rõ ràng vừa tiếp khách xong, có khi còn từ chối cả hợp đồng lớn.

Anh cúi xuống.

Nở nụ cười:

"Này, Tiểu Yêu."

"Hóa ra m/ua hoa hồng phí cả."

"Em đẹp hơn hoa nhiều lắm."

25

Trong 15 phút cùng anh trai băng qua sân trường đông đúc,

tôi đếm được 27 cô gái liếc nhìn anh.

Ba người đến xin wechat, hoàn toàn phớt lờ tôi.

Tôi thầm mừng anh chưa từng sống trong môi trường đại học, không thì chẳng biết sẽ có bao nhiêu tình địch "bạch phú mỹ" xuất hiện.

Trên sân, nhiều sinh viên tốt nghiệp đang chụp ảnh.

Tôi kéo tay áo anh:

"Anh ơi, chúng ta chụp chung đi."

Tôi ít khi chụp ảnh với Lục Minh.

Trước đây tôi luôn nghĩ chẳng có gì đáng lưu lại với người anh trai đ/ộc đoán.

Đây là lần đầu tôi muốn lưu giữ khoảnh khắc với anh.

Ánh mắt anh dội xuống như nắng hè.

Tôi mừng vì đang giữa chốn đông người.

Nhờ một cô gái chụp giúp vài kiểu.

Khi trả điện thoại, cô ấy cười:

"Hai bạn trông thật đẹp đôi."

"Cảm ơn."

Tôi không phủ nhận.

"Em cũng thấy mình với bạn trai rất hợp."

Khi nghe tôi gọi anh là bạn trai, ánh mắt Lục Minh như muốn nuốt chửng tôi.

"Đây là lần đầu em nói."

"Gì cơ?"

Gió hè cuốn theo tiếng cười rộn rã.

Cà vạt anh bay phất phới. Anh chưa từng thuộc về tuổi thanh xuân của tôi,

nhưng lại khiến tim tôi đ/ập lo/ạn hơn bất kỳ ai.

Trong con hẻm cách sân trường ồn ào trăm mét,

gió mùa hè luồn qua kẽ tường.

Anh đ/è tôi vào tường hôn.

"Đây là lần đầu em gọi anh là bạn trai."

"Em yêu, anh đợi câu này lâu lắm rồi."

Nụ hôn khiến chân tôi mềm nhũn.

26

Cuộc sống như bước vào vòng tuần hoàn tươi sáng.

Cả hai chúng tôi đều tránh nhắc đến một sự thật.

Mỗi sáng thức dậy trong vòng tay anh, hình ảnh hai chúng tôi hòa làm một trong gương.

Mỗi người một công việc.

Thỉnh thoảng anh mang hoa hồng trắng đón tôi tan làm.

Lúc thì tôi mang món mới tự nghiên c/ứu đến cho anh nếm thử.

Anh bảo đây là "báo ân bằng oán".

Mùa mưa tháng năm kéo dài triền miên.

Kế hoạch du lịch đổ bể.

Tôi trút gi/ận lên anh, anh chỉ ôm tôi vào lòng dỗ ngủ.

Tỉnh dậy, mưa vẫn rơi lộp độp ngoài cửa sổ.

Ánh chiều tà len qua hạt mưa, đèn hiệu đường phố lần lượt bật sáng.

Anh vẫn giữ nguyên tư thế ôm tôi.

"Hết gi/ận chưa?"

Anh vén tóc tôi, giọng khàn khàn.

Tôi ngẩng lên hôn môi anh.

"Đồ ngốc."

...

Có tối tôi về nhà sớm.

Hôm đó là sinh nhật anh, tôi định tạo bất ngờ.

Lén vào phòng sách - nơi chất đầy sách vở, từng là chỗ tôi ôn thi.

Giờ thành văn phòng làm việc của anh.

Đang định giấu quà vào tủ,

tôi lỡ thấy xấp giấy trắng góc bàn.

Những vết hằn từ tờ giấy phía trên vẫn còn in hằn.

Nhìn cây bút chì lăn lóc,

tôi cầm lên tô theo những vết hằn.

Chữ dần hiện ra:

"17/9 - Phá dỡ"

... Đó là ngày ngôi nhà cũ của chúng tôi bị san phẳng.

Tim tôi chìm vào hố băng.

Không ai biết ngôi nhà ấy giấu bí mật gì.

Kiếp trước tôi còn chẳng sống đến ngày nó bị phá.

Nhưng con số 17/9 như lưỡi hái đang xiết dần cổ.

Giọng nói thanh thoát kéo tôi về thực tại:

"Tiểu Yêu?"

"Em đang làm gì thế?"

Anh dự cửa, ánh mắt bình thản.

"Anh..."

Tôi vội vo viên tờ giấy.

Anh nhìn chằm chằm vào nắm giấy:

"Cho anh xem?"

Tôi ném tờ giấy vào thùng rác, vòng tay qua cổ anh.

Anh cúi xuống.

Đôi mắt anh trong như pha lê.

Tôi sao nỡ để nó vỡ tan.

Tôi nhón chân hôn khóe môi anh. Anh để mặc tôi nghịch ngợm, tay đỡ lưng tôi.

"Anh ơi, sinh nhật vui vẻ."

Tôi tặng anh cuốn album ảnh.

Chỉ vỏn vẹn hai tấm.

Chúng tôi trân trọng đặt nó trên kệ cạnh tủ lạnh.

"Ít quá."

Anh cười tự giễu.

"Sẽ đầy ắp mà."

Tôi cầm máy ảnh lên.

Ánh nến trên bánh kem lung linh.

Tôi nghiêng đầu vào vai anh:

"Anh ơi, cười đi."

Đó là sinh nhật 26 tuổi của anh.

Ngày ấy, tôi vẫn còn ở bên anh.

Nhưng ngày 17/9 như lời nguyền ám ảnh...

Danh sách chương

5 chương
05/06/2025 01:01
0
05/06/2025 01:01
0
06/06/2025 12:40
0
06/06/2025 12:38
0
06/06/2025 12:37
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu