Tôi nghi ngờ mình đã nhìn nhầm.
Nhưng người đó nhanh chóng khuất vào bóng tối dưới góc tường.
"Còn cậu học sinh nam kia? Không phải học trường ta? Bọn trẻ bây giờ..."
Bác bảo vệ đi tới, vừa càu nhàu vừa giảng giải một tràng.
Tôi lặng lẽ nghe, nhưng khi chạm phải thứ gì cứng trong túi áo, tôi gi/ật mình.
- Đó là chiếc nhẫn của Giang Dã.
Sau khi x/á/c định chủ nhân, tôi đã lén trả lại khi hắn không để ý.
Tôi n/ợ Giang Dã quá nhiều rồi.
"Phải tiếp tục tiến lên đó."
Giọng nói bông đùa văng vẳng bên tai.
Có lẽ lúc đó, hắn đã lén nhét chiếc nhẫn vào túi đồng phục tôi.
Tiếng cằn nhằn của bác bảo vệ vẫn tiếp diễn.
Tôi siết ch/ặt chiếc nhẫn, khẽ mím môi.
Cũng được, n/ợ nhiều rồi thì... cũng thành quen.
8
Với tôi, quay lại thời trung học không phải chuyện đáng vui.
Áp lực gia đình, ánh mắt kỳ thị của bạn bè, nạn b/ắt n/ạt học đường, sự thiên vị của giáo viên...
Đủ để tôi từng suy sụp, thu mình trong thế giới nhỏ bé đầy tự ti.
Cho đến khi gặp Giang Dã.
Cho đến khi tái ngộ Giang Dã.
"Sao lại là cô?"
Giang Dã ngậm điếu th/uốc, ngạc nhiên nhìn tôi rồi bật cười:
"Hay là đi chùa đi? Trán đen thui, đúng kiểu xui xẻo đeo bám."
Hắn nói với vẻ ý nhị.
Đằng sau Giang Dã, mấy cô gái r/un r/ẩy trước đám đệ tử l/ưu m/a/nh hắn mang tới.
Tôi lặng lẽ nhặt sách vở vương vãi dưới bùn, in hằn dấu giày.
Giống kiếp trước, những kẻ này vẫn lấy việc b/ắt n/ạt tôi làm thú vui.
Và Giang Dã cũng sẽ xuất hiện giúp tôi như xưa.
Khác chăng là lần này tôi không bị đ/á/nh ngất, và Giang Dã không bỏ đi ngay sau khi đưa tôi tới bệ/nh viện.
Hắn xoa xoa đầu, ngồi xổm xuống phụ tôi nhặt sách.
"Thật đấy," Giang Dã bĩu môi, "Hai lần gặp đều thấy cô bị b/ắt n/ạt. Đi chùa đi, tôi biết chỗ linh lắm."
Hắn tự cười khành khạch: "Nói thiệt, giờ tôi cảm thấy mình đúng anh hùng c/ứu mỹ nhân."
"Dã ca, anh thì anh hùng nhưng con nhóc này đâu xứng mỹ nhân."
Một đệ tử buột miệng.
"Mày nhiều chuyện!"
Giang Dã quát.
Hắn định an ủi tôi, nhưng khi thấy mái tóc khô xơ cùng bộ đồng phục cũ kỹ, lại im bặt.
Quay sang hỏi đám đệ tử gượng gạo:
"Có mang giấy hay khăn tay không?"
"Dã ca, anh bảo mang mấy thứ đó ra dáng đàn bà mà."
Giang Dã nghẹn lời.
Liếc nhóm con gái đang tái mét, hắn nhăn mặt:
"Thôi, dùng đồ của chúng còn bẩn."
Giang Dã hừ lạnh, dùng tay áo đắt tiền lau vết bùn trên sách rồi đưa tôi.
"Xem thử ghi chép còn đọc được không?"
Bàn tay thon dài lấm vết bẩn khiến tôi chợt nhớ kiếp trước tỉnh dậy trong bệ/nh viện, xếp sách gọn gàng trên bàn.
"Giang Dã," Tôi ngẩng lên, nén r/un r/ẩy, "Em tìm không thấy anh."
9
Tôi không tìm được Giang Dã.
Ngoài tên hắn và việc là anh trai Giang Vọng, tôi chẳng biết gì thêm.
Chiếc áo đồng phục hắn buộc ngang hông thuộc về trường nhất trung.
Nhưng nhất trung không có Giang Dã.
Chỉ có Giang Vọng.
Mà Giang Dã sẽ ch*t năm 17 tuổi.
Ngay trong năm nay.
Nhưng tôi không tìm thấy hắn.
Dù là kiếp trước hay nay.
Nhận thức ấy khiến tim tôi thắt lại.
Tôi quyết định đ/á/nh cược.
Bám theo nhóm con gái, nghe chúng ch/ửi rủa, x/é sách vở-
Giang Dã xuất hiện.
Hắn nhướng mày, bực dọc:
"Sao lại là cô?"
10
Giang Dã sửng sốt trước câu nói của tôi.
Hắn bật thốt: "Cô đ/á/nh không lại tôi."
Đám đệ tử phá lên cười.
Gã ngượng ngùng, húng hắng ho rồi dúi sách vào tay tôi.
"Tôi," hắn chỉ mình, "là dân giang hồ chính hiệu."
Rồi chỉ tôi: "Cô là học sinh giỏi luôn đ/è đầu Giang Vọng."
"Hai đứa đi với nhau, kỳ quặc lắm."
Giang Dã nói rồi tự cười.
Nhưng khi thấy ánh mắt trầm tĩnh của tôi, nụ cười tắt lịm.
"Không... Cô nghiêm túc đấy à?"
Giang Dã gần như phát đi/ên.
Tôi nghe hắn lẩm bẩm: "Ch*t rồi, lão Đỗ biết cô muốn theo tôi thì x/é x/á/c tôi mất!"
Lão Đỗ là giáo viên chủ nhiệm năm nhất, người duy nhất đối tốt với tôi.
Giang Dã quen lão Đỗ.
Có khi còn thân thiết.
Tôi ghi nhớ chi tiết này, gọi: "Giang Dã."
"Gì?"
Tôi mỉm cười, bước tới t/át liên tiếp vào mặt cô gái cầm đầu.
Tất cả, kể cả Giang Dã, đều ch*t lặng.
Chỉ tiếng thét đi/ên lo/ạn vang lên.
"Trong cặp tôi có d/ao gọt trái cây." Tôi bình thản nói, "Tôi chẳng có gì để mất."
Giang Vọng từng ch/ửi tôi là "con đi/ên tỉnh táo".
Lần đó có tên kh/ùng ch/ém người trên phố, lúc Giang Vọng đang đi với bạch nguyệt quang mới về nước.
Tôi đỡ đ/ao cho hắn.
Rồi dùng vết thương đó kh/ống ch/ế tên đi/ên.
Bình luận
Bình luận Facebook