Dư Thần nhanh chóng xuống lầu, lại khi đi ngang đưa véo má tôi: lạnh không? Vào đi."
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ thản hề biết chuyện xảy ra.
"Dư Thần," nói, "bà trước giáo viên văn, sau làm hiệu trưởng."
Cậu ừ tiếng: "Rồi sao?"
Tôi nói tiếp: ấy rất giỏi thuyết phục khác."
Cậu hỏi: thuyết phục à?"
Tôi im lặng hồi lâu. đưa tóc giảng đạo lý gì, nói: "Vào kẻo cảm đấy".
Bóng dáng chiếc khoác lông màu đen dần xa, cánh buồm đênh biển mênh mông.
Khi Thần nói chuyện xong, cả ba lên tình chậm lại bước, níu hỏi: "Thế nào ạ?"
Bà giả bộ ngây ngô: "Cái gì nào?"
Tôi sốt ruột: "Dư Thần phản ứng ạ?"
Bà "hừ" tiếng, nhìn chằm chằm: "Nếu hồi kháng loại đã đầu hàng ngay. Còn ta định lắm."
Bà lẩm bẩm bỏ khoanh lên Đứng bỗng cười.
Sau dì cũng làm ngơ, đúng lời nói "đừng loanh trước tao nữa".
Dư Thần học chăm khác thường. Vốn đã học sinh xuất sắc, tham dự án khởi nghiệp anh. Những hôm gặp, thường thức giờ sáng.
Tôi ngờ việc này liên mình, nhưng hỏi mãi vẫn chịu tiết lộ dung nói chuyện bà. Bị làm má tôi: "Thấm Thấm, thực rất yêu đấy."
Tôi hỏi vặn: "Thế anh?"
Cậu khẽ: "Yêu chứ. thì phải tích cóp vốn cưới vợ?"
Mặt đỏ bừng. đoán được dung đã bạc.
Như lời nói, thứ dập tắt dị nghị chính thực lực tuyệt đối. Dù hồi ấy muốn chăm học, đừng đ/á/nh nhau con trai, hãy dùng thành tích chứng minh bản thân. Nhưng ngờ nghe thực hiện lại Thần.
Tôi nhón chân hôn cái vội chạy mất. túm trán áp trán. Tiếng máy tính chạy ro ro phòng nhỏ, gian yên ắng nỗi tim đ/ập thình thịch.
Nhìn cổ họng lăn tăn, vô thức đưa sờ lên.
Ánh mắt nặng trĩu: Thấm, em có biết con trai thích đụng vào yết hầu không?"
"Đụng vào thì sao?"
Cậu cúi hôn mức biết ôm eo thở hổ/n h/ển, mới thong "Sẽ này."
Ánh xuân ấm áp qua khung cửa. Tay đan tay, nghe rõ nhịp tim nhau đ/ập. rúc vào cổ thì "Dư Thần, em cứ ngỡ mình đang mơ."
Cậu khẽ tai: hôn chưa đủ nhiều."
Tôi gối ném cậu, đỡ quăng sang góc. Nắng chiếu qua cửa sổ in bóng đỏ mắt cậu. Cảm giác hư ảo bấy lâu tan Thì ra những điều viết trên giấy đều thành thật. Người đã lau khô nước mắt đang miệt mài vẽ tiếp tương lai cho mối tình đơn phương tưởng dở dang.
Con đường tuy ghềnh, nhưng có đủ.
"Dư Thần," ôm ch/ặt cậu, "em đã thích anh từ năm 17 tuổi."
Cậu tai: "Trùng hợp anh cũng vậy."
-HẾT-
Bình luận
Bình luận Facebook