Ngày trước, mỗi khi Minh Nguyệt Thần buồn bã, ta đều dốc hết tâm can để làm chàng vui.
Mãi sau này ta mới hiểu, lúc ta im lặng mới khiến chàng hạnh phúc nhất.
Bởi khi ta cúi đầu nhẹ, nghiêng mặt hé nửa gương mặt, lúc ấy mới giống nàng nhất. Ta cười, ta cử động, ta cất tiếng, liền chẳng còn giống nàng nữa...
1
Người ta thương lại cưới kẻ khác.
Trước ngày thành thân, hắn từng tới, bảo với ta rằng hắn sắp lấy vợ.
Lúc ấy đôi mắt ta đã mờ mịt, bóng hình trước mặt chập chờn, chẳng thấy rõ thần sắc hắn. Ta vịn lan can, khẽ mỉm cười: "Vậy thật tốt quá".
Thật ra ta không nên cười. Từ xươ/ng lông mày đến cằm, một vết s/ẹo dài x/ấu xí chia đôi gương mặt, nụ cười của ta giờ đủ sức dọa trẻ con khóc thét.
Minh Nguyệt Thần nói, sau khi thành thân, hắn sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa.
Ta lắc đầu: "Không sao". Cái biệt viện này vốn chỉ là nơi nh/ốt con hát như ta, xưa nay chẳng phải chốn hắn thường lui tới. Thuở trước vì không tới gần được Bình Lạc Quận Chúa, hắn mới tới đây ngắm nhìn kẻ khốn cùng có đôi mắt giống nàng bảy phần. Từ ngày ta hủy dung nhan, hắn đã chẳng muốn bước chân vào đây. Sau này cũng thế.
Đã có ngọc trai, ai còn thiết tha mắt cá?
Hắn im lặng. Xưa ta sợ nhất lúc hắn trầm mặc, luôn gượng cười nói những lời tạp lo/ạn để làm hắn vui, cho đến khi hắn khẽ bảo: "Thước Nô, im đi". Mãi sau khi gặp Bình Lạc Quận Chúa, ta mới hiểu khi cúi đầu nghiêng nghiêng, ta giống nàng nhất. Chỉ cần cười, cử động, lên tiếng, ta liền khác biệt, không còn là hình bóng hắn mong đợi. Hắn tìm ta, chỉ để ngắm nhìn giấc mộng của mình. Chẳng biết bao lâu sau, tiếng trân châu rung rinh vang lên, Minh Nguyệt Thần hẳn đã đi rồi.
Xưa ta mong ngóng hắn đến, hắn chẳng tới. Giờ đã xong, chẳng còn gặp nhau, ta cũng chẳng muốn thấy hắn nữa.
Ta mò mẫm đứng dậy rót nước. Đôi mắt đã vô phương c/ứu chữa, giờ chỉ thấy chút ánh sáng mờ ảo, e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ m/ù hẳn. Tay ta vụng về, đ/á/nh rơi chén vỡ tan. Vội cúi nhặt, mắt không trông thấy, tay đ/au buốt lạnh, chẳng biết mấy ngón bị cứa, chỉ thấy nhói lòng.
Bỗng nghe giọng người đáng lẽ đã đi vang lên: "Thước Nô, ngày sau của nàng sẽ thế nào đây?"
Minh Nguyệt Thần vẫn chưa đi.
Ta nghĩ, một người đàn bà x/ấu xí m/ù lòa lại hiện ra trước mặt hắn trong cảnh tượng thảm hại hơn.
Lại sững sờ vì lời hắn. Ta cúi đầu, không thấy được vết thương trên tay, chỉ đờ đẫn ngẩn ngơ.
Thước Nô, ngày sau của nàng sẽ thế nào đây?
Nàng vốn chỉ là kỹ nữ tầm thường nơi lầu xanh, giờ thành ra thảm hại thế này, uống nước cũng không xong, tương lai biết nương tựa đâu? Mười bảy năm lang thang cõi tục, cô đơn không nơi nương tựa, giờ kẻ duy nhất nhặt nàng về giải khuây cũng bỏ đi, Thước Nô ơi, nàng tính sao đây?
Minh Nguyệt Thần nói: "Ta sẽ sắp cho nàng thị tỳ giỏi nhất, nhà cửa xe ngựa. Đừng sợ."
Ta đờ người, ngẩng mặt về phía hắn, từ từ nhếch mép: "Đa tạ".
"Còn gì muốn nói nữa không?"
Ta cắn môi, tất cả những lời đều không xứng được thốt ra, lắc đầu mê muội.
Trân châu rơi rụng, lách cách vang. Lần này hắn thật sự ra đi.
Ta vĩnh viễn không gặp lại hắn nữa.
Ngồi bệt dưới đất, ôm gối, nước mắt rơi, đ/au đớn xuyên tim. Ta khóc âm thầm, nước mắt thấm đầm tay áo. Thật ra năm nay ta mới mười bảy. Giá cứ ở lầu xanh, có lẽ còn đỡ hơn bây giờ. Nhưng ta không thể đòi hỏi gì thêm.
Người ta thương lại cưới kẻ khác.
Tình đôi lứa đẹp đẽ biết bao.
Nhưng...
Thước Nô, ngày sau của nàng sẽ thế nào đây?
2
Chẳng ai ngờ ta sẽ ra đi. Ngay cả tiểu hầu nữ Châu Nhi hầu hạ ta cũng không nhận ra ý định này. Đáng lẽ thế, nhan sắc ta đã tàn, mắt m/ù nửa chừng vì chén rư/ợu đ/ộc, việc bỏ đi thật vô lý. Minh Nguyệt Thần vẫn nuôi nấng, thiên hạ đều cho rằng ta phải cảm tạ đội ơn.
Châu Nư vốn ham chơi, lười biếng, lại chẳng để tâm đến ta. Ngày định đi, ta cho nó nghỉ cả ngày. Chủ chẳng ra chủ, tớ chẳng ra tớ, ta thường thông cảm cho sự hờ hững của nó.
Ta không đi cổng chính, ngoài kia có hai vệ sĩ canh giữ.
Uống viên th/uốc, mắt tạm thấy rõ hơn, nhưng từng khắc đ/au đớn khôn cùng. Tưởng rằng ở đây lâu ngày, ít ra cũng mang theo được thứ gì. Vàng ngọc trâm báu - không phải của ta. Gấm lụa lành lặn - ta cũng chẳng phải chủ nhân. Ở đây hai năm, cuối cùng chỉ mang theo đóa túy mỹ nhân khô héo.
Ta loạng choạng bước ra. Tường viện không cao, lại có cây cổ thụ nghiêng ngả. Cành lá không sum suê, nhưng trèo qua được.
Thật ra ta rất hối h/ận một việc.
Ta từng c/ứu một thiếu niên nơi đây, vừa nhìn đã biết hắn khác loại người như ta. Tựa phượng hoàng sa cơ, chim sẻ xám xịt như ta mới được đến gần. Hắn trọng thương, khi lành bệ/nh liền trèo qua cây này mà đi. Hắn đưa tay muốn dẫn ta theo.
Bình luận
Bình luận Facebook