Vậy là chúng tôi đã đến với nhau.
Anh ấy yêu tôi rất nhiều, tôi biết điều đó.
Nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được, mỗi lần Tô Hàn Ngộ nhìn về phía Mạc Tiếu Tiếu, trong mắt anh luôn ánh lên thứ tình cảm đặc biệt ấy.
Anh sẽ chủ động giúp đỡ Mạc Tiếu Tiếu.
Là người yêu của Tô Hàn Ngộ, tôi đương nhiên không thể chịu đựng nổi.
Tôi như kẻ đi/ên hét vào mặt anh: "Tô Hàn Ngộ, anh thích Mạc Tiếu Tiếu đúng không? Nếu anh thích cô ấy thì nói với em đi, em sẽ rời khỏi anh ngay!"
Tô Hàn Ngộ ôm ch/ặt tôi, gương mặt đ/au khổ lắc đầu: "Hy Hy, anh không biết, anh thật sự không hiểu tại sao. Mỗi lần gặp Mạc Tiếu Tiếu, anh như bị mất kiểm soát, giống như có thứ gì đó đang điều khiển mình."
"Hy Hy, em đồng ý cùng anh rời khỏi nơi này được không? Xin em, hãy cùng anh đi, chúng ta sẽ có cuộc sống của riêng mình."
Tôi sững người.
Đúng vậy, bị điều khiển.
Hóa ra không chỉ mình tôi có cảm giác này.
Suốt bao năm qua, tôi luôn mơ hồ cảm thấy mình như bị một bàn tay vô hình thao túng.
Đôi khi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, tôi đã hành động như một cái máy.
Tại sao lại thế? Tại sao cuộc đời tôi không thể tự mình làm chủ?
Tôi quyết định cùng Tô Hàn Ngộ rời đi, đến nơi chỉ có hai chúng tôi.
Tưởng rằng cuộc sống tươi đẹp sắp bắt đầu, thì t/ai n/ạn ập đến.
Trên đường ra sân bay, chiếc xe của chúng tôi bị một chiếc xe tải mất lái đ/âm trúng.
Trong khoảnh khắc nhắm mắt, tôi nghe thấy giọng nói vang lên trong đầu: "Cái ch*t của vai phụ Sở Hy đã được hoàn thành, tiếp tục diễn tiến cốt truyện."
Vai phụ? Cái ch*t đã định sẵn?
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, linh h/ồn tôi mắc kẹt lại không gian này.
Tôi thấy Tô Hàn Ngộ tỉnh dậy trong bệ/nh viện, biết tin tôi đã mất, anh ta trở nên đi/ên lo/ạn.
Mạc Tiếu Tiếu đến thăm, anh chỉ lạnh lùng quát: "Cút đi! Tao không muốn thấy mặt mày!"
Giọng nói trong đầu tôi lại vang lên: "Cảnh báo! Cảnh báo! Nam phụ chính đã mất kiểm soát!"
Lúc này tôi chợt nhận ra điều gì đó.
Sau khi xuất viện, anh chìm đắm vào Phật giáo và Đạo giáo, tìm mọi cách để hồi sinh tôi.
Anh vượt ngàn dặm đến cung điện Potala.
Trên con đường dài vô tận, anh ba bước một lạy.
Đầu gối rớm m/áu, trán dập nát, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
Tôi nghe thấy lời cầu nguyện thành tâm của anh trước tượng Phật.
Tôi muốn ngăn cản, nhưng linh h/ồn xuyên qua thân thể anh vô dụng.
Tôi bất lực nhìn anh ngày một tiều tụy.
Người đàn ông từng phong độ nay đôi mắt vô h/ồn, như mất hết sinh khí.
Mới 25 tuổi, tóc anh đã điểm bạc.
Anh thường ngồi trước m/ộ tôi cả ngày trời.
Những tiếng cảnh báo trong đầu tôi ngày càng dồn dập:
"Cảnh báo khẩn cấp! Nam phụ đã hoàn toàn mất kiểm soát! Hắn muốn hủy diệt tất cả! Yêu cầu hỗ trợ!"
Sự phản kháng của Tô Hàn Ngộ có hiệu lực.
Một kẻ bịt mặt xuất hiện.
Hắn nói: "Ta biết ngươi muốn Sở Hy sống lại. Ta có thể cho ngươi cơ hội, ngươi có muốn không?"
Ánh mắt Tô Hàn Ngộ bỗng sáng rực: "Nói đi!"
Kẻ bịt mặt tiếp tục: "Sở Hy là vai phụ, số phận đã định đoạt cô ấy phải ch*t năm 23 tuổi. Nếu ngươi muốn nghịch thiên cải mệnh, phải dùng mạng sống của mình để nối tiếp. Ta có thể cho các người một kiếp sống mới."
"Ở kiếp này, ngươi có thể sống đến 100 tuổi. Ngươi phải dùng 75 năm dư lại của mình để kéo dài mạng sống cho Sở Hy ở kiếp sau. Nhưng kiếp sau cũng chưa chắc thành công, ngươi vẫn muốn không?"
Tôi đ/au đớn muốn ngăn cản, nhưng vô ích.
Tôi chỉ có thể nhìn anh gật đầu quả quyết.
Trước khi rời đi, kẻ bịt mặt dặn: "Hãy nhớ, dù thế nào đi nữa, với tư cách là vai phụ, ngươi không được động thủ với nam nữ chính Đỗ Tử Đằng và Mạc Tiếu Tiếu. Bọn họ phải sống. Ta không yêu cầu ngươi giúp đỡ họ, nhưng ít nhất thế giới này không được sụp đổ."
Tô Hàn Ngộ cười lạnh: "Ta đồng ý. Nhưng ngươi cũng phải giữ lời. Bằng không, ngươi sẽ thấy ta ở kiếp sau phá hủy thế giới này như thế nào."
Tô Hàn Ngộ lại đến trước m/ộ tôi.
Hôm ấy trời tuyết trắng xóa.
Anh ngồi xuống, tay mân mê tấm ảnh trên bia m/ộ:
"Hy Hy, hôm nay tuyết rơi nhiều lắm, em thích ngắm tuyết nhất mà. Anh cùng em ngắm nhé? Bia m/ộ em phủ trắng, tóc anh cũng bạc rồi. Em xem, chúng ta cũng coi như bạc đầu cùng nhau."
"Hy Hy, anh yêu em nhiều lắm."
Cuối cùng, tôi nghe anh thì thào:
"Hy Hy, anh đến với em đây."
Mùa đông năm ấy, người đàn ô từng làm khuynh đảo thành A ch*t ở tuổi 25.
Mười lăm
Tỉnh dậy, tôi thấy bố mẹ và Mạc Tiếu Tiếu đang ngồi bên giường.
Tôi chợt nhớ ra.
Tôi không phải xuyên qua thế giới này, chỉ là bị phong ấn ký ức về Tô Hàn Ngộ.
Tôi chính là Sở Hy của thế giới này.
Tôi là Sở Hy không bị cốt truyện kh/ống ch/ế.
Tôi là Sở Hy được hồi sinh bằng mạng sống của Tô Hàn Ngộ.
Thấy tôi tỉnh, mọi người xúm lại.
Mẹ nắm tay tôi: "Hy Hy, con thấy thế nào? Có đỡ hơn không?"
Bố đỏ mắt: "Con gái, ba sẽ không ép con giả trai nữa, thật lòng xin lỗi con."
Mạc Tiếu Tiếu khóc nức nở: "Cậu làm tôi sợ ch*t đi được!"
Tôi vật vã ngồi dậy, mắt hướng ra hành lang: "Hàn Ngộ đâu rồi?"
Bình luận
Bình luận Facebook