9 giờ sáng đi làm.
Tôi đến phòng kinh doanh.
Cả phòng đã hỗn lo/ạn như chiến trường, mọi người tất bật chạy ngược chạy xuôi.
Tôi quay về chỗ cũ.
Tổng Giám Đốc gọi tôi vào văn phòng: 'Sao cô vẫn còn làm lễ tân?'
'Tôi không muốn chuyển sang kinh doanh.'
'Tại sao?' Ông ta hỏi với vẻ không thể tin nổi, 'Cô biết bao nhiêu người mơ ước vị trí này mà không được không?'
'Vất vả quá.' Tôi đáp, 'Làm lễ tân thoải mái hơn, có khách thì chào hỏi, không có thì chơi game giải trí.'
Ông ta nghẹn giọng: 'Cô sợ vất vả? Tối nào cô chẳng làm thêm mấy việc part-time!'
'Vì tối vất vả nên ban ngày cần thư giãn!' Tôi lý sự, 'Ki/ếm tiền phải biết cân bằng cuộc sống!'
Đi làm là để ki/ếm tiền, không phải để cống hiến! Càng làm ít càng lời!
Một tổng giám đốc mà không hiểu điều cơ bản ấy sao?
'Cô...' Ông ta đơ người, chống tay lên bàn cố suy nghĩ theo logic của tôi.
'Nếu dành năng lượng làm việc phụ cho công ty, cô sẽ ki/ếm được nhiều hơn, không tốt hơn sao?'
'Trứng không nên bỏ cùng một giỏ...'
'Đủ rồi!' Ông ta đ/ập mạnh tập tài liệu xuống bàn, 'Đây là công ty của tôi! Cô nghĩ mình có quyền lựa chọn? Không đi cũng phải đi!'
Tôi hít sâu, bước qua bàn làm việc, áp sát chiếc ghế xoay của ông ta.
'Tốt nhất đừng ép tôi.'
'Trịnh...'
Tôi chộp lấy thành ghế, xoay ông ta đối diện mình, chống hai tay hai bên ghế dựa, từ từ áp sát khuôn mặt lạnh lùng giờ đã thoáng chút bối rối.
'Thưa Phó Tổng, ngài không muốn tôi dùng máy tính công ty để đào tiền ảo chứ?'
Nhe răng cười cảnh cáo, tôi đứng dậy bước ra, bỏ mặc vị trợ lý đang ngớ người ở cửa.
'Trịnh Thiên Thiên! Cô dám ăn nói thế với tôi?'
Vị tổng giám đốc gi/ận dữ đuổi theo.
Tôi ngoảnh lại: 'Tôi nói thế nào?'
'Cô... cô...'
Cả văn phòng mở to mắt hóng chuyện, ông ta đỏ mặt tía tai đứng hình.
'Tôi thấy rồi!' Trợ lý hét lên chỉ tay về phía tôi, 'Cô ấy đ/è tổng...'
'Cậu không thấy gì cả!' Tổng giám đốc xốc nách lôi vội trợ lý vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Tôi trở về bàn lễ tân.
Máy tính bị tịch thu, công việc đăng ký khách đã giao cho nhân viên mới.
Cả góc làm việc trống trơn, không điện thoại, không ai nói chuyện, chẳng có việc gì, đến tờ giấy xếp máy bay cũng không, chỉ còn cách ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa.
Một tuần sau, tổng giám đốc lại triệu tập tôi.
'Biết lỗi chưa?'
Ông ta ngồi trên ghế da mỉm cười đầy tự tin.
'Gì cơ?'
'Cảm giác ngồi chơi xơi nước thế nào?'
'Hơi chán, nhưng công việc bảo vệ vốn dĩ là vậy, tẻ nhạt và...'
'Cô lại thành bảo vệ từ khi nào!' Ông ta suýt nhảy dựng.
'Hồi đi ship đồ, tôi đã thèm làm bảo vệ lắm. Ngồi phòng bảo vệ chẳng phải di chuyển, lại còn oai phong. Cảm ơn Phó Tổng cho tôi cơ hội trải nghiệm...'
Ông ta thất thần ngồi phịch xuống, run tay bật bật lửa mấy lần không thành.
'Để tôi giúp.' Tôi rút bật lửa của mình ra châm th/uốc cho ông ta, 'Hôm nay trời đẹp nhỉ?'
Hít một hơi th/uốc, ông ta đ/ập bàn: 'Cô học tật x/ấu bảo vệ ở đâu vậy? Vứt cái bật lửa đó ngay!'
Bình luận
Bình luận Facebook