Người trai lớn lên bị một nữ chuyển trường đ/è góc tường.
Cô hỏi ta qu/an h/ệ gì tôi.
Từ lùng đáp: là xóm thôi."
Cô gái khúc khích hôn lên môi anh.
Anh lập tức vòng ôm eo ta, cuồ/ng nhiệt đáp lại.
Sau nam về, gặp chất vấn tôi.
Bạn hỏi qu/an h/ệ gì ấy.
Tôi: là xóm thôi."
1
Giờ giải lao, cả ùa ra ngoài ồn ào.
Một lát sau, hớt hải chạy về, đặt lên "Từ nhờ đưa cho đấy."
Cô thở hồng hộc, "Chi Chi xem sao? gái mới chuyển xinh lắm! Da trắng nõn, chân dài miên man! Nghe là dân nghệ thuật, chuyển sang bồi dưỡng văn hóa."
Tôi sữa: "Không gian, bài xong."
Bạn đùa cợt: "Gần nước ắt hưởng trăng, sợ à?"
Nói xong, tự phủ nhận: "Nhưng tính cách lùng chỉ biết của dẫu chắc thể xảy ra."
Tôi mỉm quan tâm.
Mối qu/an h/ệ thanh mai trúc mã giữa và là ai biết.
Hai nhà chúng thân thiết, chúng được định trước chào đời.
Từ nhỏ lớn, và được xem cặp đôi vàng ngọc. phủ nhận, giải thích.
Từ tính tình giữ khoảng cách khác giới - trừ tôi.
Anh chối vô số gái: xinh đẹp, giỏi, gia thế hùng hậu...
Vì thế lo nghệ mới chuyển thể thu anh.
Tối đó tan học, gặp nghệ ấy.
Tôi đeo ba lô đợi ở cửa, phía thoảng hương hoa hồng.
Một gái tóc dài chặn lại.
Đôi mắt anh, nụ rạng "Từ Trạm, tối tổ chức tiệc chào mừng em, tham gia nhé?"
Từ lùi một bước: "Xin lỗi, rảnh."
Nói tránh ta đi.
Đi được đầu: "Hứa Chi, thôi."
"Ừ."
Tôi thu ánh mắt dán nghệ sinh, bỏ sót ánh nhìn ta dành cho dò xét, pha chút hứng thú.
Trên đường về, chúng luận bài toán khó, béng vừa xảy ra.
Đến cổng nhà, đột ngột gọi tôi.
"Hứa Chi, Nam Đại nhé."
Ánh đèn vàng dịu làm mềm điển trai lùng của Giọng bớt băng giá.
Lòng chợt rung động, mỉm gật đầu: "Đồng ý."
2
Hàng ngày đều cho tôi.
Tôi và vệ về ngang qua anh, gọi đưa qua sổ.
Ngẩng mặt, thấy một gái ngồi ngược trên anh.
Từ nhíu mày: "Giản Mạch, về chỗ đi."
"Ngồi chút sao đâu."
Cô gái lại, ánh mắt chạm tôi.
Thấy tôi, nụ ta nở rộng hơn, chỉ qua cố tình lờ sự hiện của tôi, vội nhìn chằm Trạm.
Cô ta mò, giọng nũng nịu: "Anh ngon lắm Mai cho nhé?"
"Tự mà m/ua."
Giản lè lưỡi: "Làm trưởng mà biết yêu thương bè."
Từ đó, thường bắt gặp Mạch.
Nhưng một gian quấn lấy Trạm, ta tự động bỏ.
Cuộc của và trở về yên ả.
Một luận bài toán khó qua sổ, đúng lúc trào thì đột nhiên nhìn chằm ra phía lưng tôi.
Đáy mắt bình lặng gợn sóng gió.
Không nghe tiếng trong ngân.
Giản vui vẻ một trai về căng nắc nẻ đoạn hấp dẫn.
"Giản Mạch."
Người trước âm nén gi/ận dễ nhận.
"Hả? Lớp trưởng?" ngẩng ngạc nhiên, vẻ bình thản: "Có việc gì sao?"
Tôi lặng lẽ nhìn Trạm, dường mất sự hiện của tôi, mắt dán ch/ặt phía sau.
Tờ đề trong nhàu nát, gân lên.
Từ nói: "Chuyện nhóm toán, chỉ còn đăng ký."
Giản vỡ lẽ.
Chưa kịp mở miệng, trai bên cạnh nhanh nhảu: "À trưởng, hẹn nhóm báo."
Giản trách "Tưởng chứ."
"Quên mất, hì hì."
Họ vừa vừa bỏ đi.
Từ vẫn đứng im, đôi mắt tròng kính tối sầm.
Trong khoảnh thứ gì đó tựa tuột khỏi tôi.
Một thể dục về mồ hôi nhễ nhại, tình gặp đứng ở hành lang bạn.
Cô ta một chống lan can, kia cầm sữa, tươi hoa.
Giản liếc mặt, đưa cho bạn: "Từ Trạc cho đấy, uống, cho cậu."
Người đùa: trưởng mấy cho nhỉ, chăng..."
"Thôi đừng nữa, ổng phiền lắm."
Tôi qua sắc, về thẳng lớp.
Trên học, vẫn nằm đó.
Vẫn là nhãn thích.
Mở ra nhăn vứt đi.
Bạn ngạc nhiên: "Chưa sao vứt?"
"Hỏng rồi."
Tối đó, hực đợi Trạm, về trước.
Anh tìm tôi.
Hôm gặp nhau trong chỉ hỏi: "Hôm qua nhiều bài lắm Sao về sớm thế?"
Tôi nhìn chằm dãy số nhảy: "Ừ."
Im lặng giây.
Tôi thêm: này mụn, nóng trong, đừng nữa."
Từ lặng.
Tôi cảm nhận ánh mắt dán ch/ặt mình.
Mãi máy mở, mới nghe giọng tanh: "Được."
Bình luận
Bình luận Facebook