Gia Đình Có Chồng Tiên

Chương 14

14/09/2025 14:03

Tôi không biết nên vui hay buồn, năm năm chờ đợi cuối cùng đến giờ phút này lại luống cuống. Vì vậy tôi chỉ biết khóc. A Hoàng xoa xoa đầu, khoác tôi lên vai: "Đã bảo đừng khóc rồi, khóc khiến lòng phàm của ta bất ổn, em chịu trách nhiệm hả?"

Tôi gật đầu: "Vâng, em chịu trách nhiệm."

A Hoàng khịt mũi: "Thấy cánh đồng ngô phía trước chưa? Đã nhận trách nhiệm thì theo ta vào ruộng ngô."

"Vào ruộng ngô làm gì?" Tôi vừa lau nước mắt vừa nức nở.

"Em!"

Ngoại truyện

1.

A Hoàng đúng là bi/ến th/ái! Có cô gái nào thích chui vào ruộng ngô đâu! Nhưng mùi hương từ người hắn khiến tôi mềm nhũn, mùi nắng ấm pha lẫn cỏ non, thêm hơi ấm nam tính nồng nàn... Ừm, thơm quá đi. Gió đêm lướt qua những lá ngô xào xạc, đầu tôi ong ong, ngây ngất. Tất cả như giấc mơ. Khi tôi dần tỉnh táo lại, A Hoàng đang cười nhìn tôi. Hắn đẹp trai thật đấy. Chỉ tiếc là đồ bi/ến th/ái! May lúc nửa đêm không có ai, không thì sống sao nổi? Vừa nghĩ vậy, bỗng nghe tiếng bước chân cùng giọng m/ắng yêu: "Ông đúng là đồ bệ/nh hoạn, đêm hôm khuya khoắt lại dắt tôi đến chỗ này."

Giọng của bà Vương Thẩm hàng xóm! Tôi ngồi dậy nhìn sang, thấy bà ta đang tình tứ với trưởng thôn bên đống rơm. Tôi và A Hoàng nhìn nhau cười khẩy. Bà Vương Thẩm này, đêm hôm chui vào ruộng ngô còn biết x/ấu hổ không? Thấy hai người sắp vào guồng, tôi mặc vội áo chạy tới: "Ai đó, đêm hôm không ngủ ra đây ngoại tình hả?"

Trưởng thôn hét "Trời ơi" rồi ba chân bốn cẳng chạy mất. Bà Vương Thẩm kêu "Ch*t cha" rồi cuống cuồ/ng chui vào đống rơm. Tôi cười lăn lộn tiếp tục phê phán: "Đúng là đạo đức suy đồi, xã hội xuống dốc! Bà có thấy hổ thẹn với đảng và nhân dân không?" Bà ta không dám hé răng, trốn như đà điểu. Tôi híp mắt ra hiệu, hai đứa nhanh chân chuồn thẳng. Người tử tế ai lại đi chui vào ruộng ngô bao giờ.

2.

Tuần thứ hai sau khi A Hoàng trở về, chúng tôi kết hôn! Vốn tôi rất ngại hôn nhân, luôn cảm thấy phiền phức, lại sợ sau cưới phải đặt trọng tâm cuộc đời vào gia đình và con cái. Nhưng lấy A Hoàng thì chẳng hề do dự. Bởi hắn đẹp trai thật, tôi yêu thật lòng. Ai ngờ nhan sắc của A Hoàng còn gây bão mạng. Hôm cưới, có khách quay clip chúng tôi trên sân khấu đăng lên mạng, lượt xem tăng chóng mặt. A Hoàng chẳng có tài khoản nào mà fan cứng ước tính đã vượt triệu. Tôi khoái chí, chồng mình có thể sống bằng nhan sắc, khỏi cần đào m/ộ nữa.

Hai vợ chồng về thành phố sinh sống, vì đã có gia đình rồi sẽ có con, ở quê bất tiện. Tôi tiếp tục nghề thiết kế trang phục, còn A Hoàng trở thành "công cụ đa năng" cho tôi quay clip. Chưa đầy hai tháng, hắn ki/ếm tiền gấp mấy lần tôi. Hàng ngày các fan nữ lại hỏi tôi: "Chị ơi, chồng chị còn đ/ộc thân không?" Hoặc kiểu: "Em thích cách bài trí nhà chị lắm, với cả anh ấy nữa. Chị dọn ra nhường chỗ cho em được không?" Ha ha, mấy chế đừng mơ. A Hoàng chẳng màng mạng xã hội, xem cũng chẳng thiết. Hắn chỉ mải miết nấu ăn ngon cho tôi, cùng nghiên c/ứu thiết kế thời trang. Hắn luôn chê tôi vụng về, không bằng hắn. Tôi bĩu môi: "Kẻ ngoại đạo hiểu gì mà nói." Ai ngờ nửa năm sau, hắn đoạt giải khiến tôi há hốc.

Kỷ niệm một năm ngày cưới, tôi có bầu. A Hoàng căng thẳng mặt mũi tái nhợt. Tôi trêu: "Anh lo gì? Em đâu đẻ ra cái búa." Hắn nghiêm túc: "Ta là thần, em là người. Sợ con lai bị thiên quở, sét đ/á/nh thành ngốc." "Không sao đâu, anh đã là ngốc rồi. Trời đất có lòng hiếu sinh, không nỡ hại con ta."

3.

Bề ngoài tôi tỏ ra bình thản nhưng trong lòng thấp thỏm. Suốt th/ai kỳ cứ lo âu. A Hoàng chăm sóc tôi chu đáo, bảo đã chuẩn bị đủ rồi, đừng sợ. Cuối cùng cũng đến ngày vỡ ối. Tôi nghe rõ tiếng sấm vang trời khiến tim đ/ập thình thịch. A Hoàng biến sắc, nhờ mẹ tôi đưa tôi vào viện còn hắn đi vắng. Mẹ tôi m/ắng hắn sao lại bỏ đi lúc này. Tôi kéo tay mẹ: "Thôi mẹ, để anh ấy đi."

A Hoàng đi rồi. Tôi vật vã sinh con, tiếng sấm rền vang mỗi lúc một dồn khiến người co gi/ật. Tôi sợ lắm. Mẹ hỏi sao tôi hoảng hốt thế, bà đâu có nghe thấy gì. Đó là thiên lôi trừng ph/ạt. May thay, không có tia sét nào giáng xuống. Chắc A Hoàng đã hứng hết rồi. Tôi oà khóc, đây là lần thứ tư hắn chịu sét đ/á/nh, lần này hẳn nặng lắm. Sinh con xong, tôi kiệt sức ngất đi.

Không biết bao lâu sau, tôi tỉnh dậy trong mùi nắng ấm và cỏ non quen thuộc. A Hoàng đang ngồi bên giường húp mì xì xụp. Tôi chớp mắt, nước mắt lăn dài. "Đừng khóc, lần này không bị nướng chín đâu. Có lẽ bị sét đ/á/nh nhiều thành quen rồi, da còn chẳng ch/áy xém." A Hoàng nhún vai vô sự. Tôi vừa cười vừa khóc, chỉ muốn ôm chầm lấy hắn. Đồ A Hoàng đáng gh/ét!

4.

Khi con trai lớn chút, cả nhà đi chụp ảnh gia đình. Nhân viên khen tôi da dẻ hồng hào như thiếu nữ. Tôi nghĩ có lẽ nhờ A Hoàng? Hắn vốn là thần mà. Chụp xong, A Hoàng bị vây xin chữ ký. Tôi kéo hắn chuồn nhanh kẻo gh/en. Đi được nửa chừng chợt nhớ quay lại đón con, suýt quên béng mất. Thằng bé đã quen cảnh này, hai tay cho vào túi quần nhìn đăm đăm về phía chân trời.

Nó chán chẳng buồn kêu. Tôi tự nhủ không trách được mình, tại A Hoàng quá đẹp trai, ngày ngày quyến rũ khiến tôi mê mệt. Hơn nữa, A Hoàng cũng quên mất con. Trong đầu hắn chỉ có mình tôi thôi. Tôi nắm tay con, liếc nhìn chồng. A Hoàng cười: "Đi công viên nào!" "Con không đi, con đâu còn bé." Thằng bé bốn tuổi phụng phịu. Tôi búng tai nó: "Thế muốn đi đâu?" "Về quê, phơi nắng, nghe hát tuồng." Đã thành thói quen từ những lần về thăm ngoại. Hai vợ chồng cười hiểu ý, thẳng đường về làng.

Nắng chiều ấm áp. Tôi bước lên sân khấu vung tay cất giọng bài "Thần Nữ Phách Quán". A Hoàng bế con ngồi dưới xem. Ánh hoàng hôn nhuộm hắn thành nhân vật trong tích cổ. Đẹp quá đỗi. Tiếc là mẹ tôi khiêng hai sọt ngô đến đặt trước mặt hai bố con. Cả hai nhăn nhó bóc ngô đến tê tay. Ha ha!

Danh sách chương

3 chương
14/09/2025 14:03
0
14/09/2025 14:02
0
14/09/2025 14:01
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu