Những Ngôi Sao Lang Thang

Chương 6

20/07/2025 06:01

36

Vì vậy, thói quen nói dối của tôi lại bắt đầu tái phát.

Từ khi khuôn mặt bị h/ủy ho/ại đến bảy lần phẫu thuật thẩm mỹ, cùng với gia đình lạnh lùng và tà/n nh/ẫn.

Tôi dùng hết lời nói dối này đến lời nói dối khác để che đậy mọi thứ.

Tôi không thể thản nhiên nói với Lục Thầm rằng, khi tốt nghiệp cấp ba, lúc tôi bảo vệ cô gái kia, họ tuy không cưỡ/ng hi*p tôi nhưng đã l/ột áo trên người tôi, dùng bút viết lên ng/ực tôi, rồi dùng điện thoại chụp rất nhiều ảnh.

Nói với anh ấy rằng ngay cả khi cảnh sát đến, tôi còn không dám kể việc mình bị l/ột áo.

Thực ra, cảnh sát chỉ cần kiểm tra điện thoại của bọn họ là biết ngay.

Sau đó, một nữ cảnh sát đưa tôi vào phòng nghỉ, nhẹ nhàng hỏi: "Cô bé, bọn họ có l/ột quần áo của em rồi chụp ảnh không?"

Họ có chụp ảnh không?

Tôi gi/ật mình, rồi ngẩng khuôn mặt đầy băng gạc nhìn cô ấy, từ từ lắc đầu: "Không."

37

Nữ cảnh sát nhờ mẹ tôi đưa tôi đến bệ/nh viện kiểm tra.

Cô ấy nghĩ tôi nói dối là do bệ/nh tâm lý.

Mẹ tôi miệng thì đồng ý, vừa bước khỏi đồn cảnh sát đã gọi cho bạn đ/á/nh bài: "Ái chà, đến ngay đây, ba thiếu một phải đợi tôi nhé, nghe chưa?"

Bà quay lại nhìn tôi.

Tôi mở miệng: "Mẹ..."

"Con lại nói dối nữa hả?" Bà bực bội nói, "Lại dối gì nữa? Ngày ngày toàn chuyện vớ vẩn. Thôi thôi, chẳng muốn nghe, bệ/nh tâm lý gì chứ, mẹ thấy con rảnh rỗi quá, nghĩ lung tung nên mới có vấn đề đấy."

Bà ném cho tôi mấy đồng: "Mẹ đi đ/á/nh bài rồi, tự m/ua tô mì mà ăn."

38

Bà đạp xe đạp thong thả bỏ đi.

Giữa ngã tư đông đúc dòng người, con đường nhộn nhịp, tôi đứng ở góc đường nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng như bị m/a đưa lối bước ra giữa dòng xe cộ—

Một bàn tay kéo tôi lại.

Xe tải bóp còi inh ỏi không kịp phanh, tài xế ch/ửi rủa ầm ĩ...

Tôi ngã vật xuống đất, thở gấp dưới lớp băng gạc phủ kín mặt.

"Con ơi, coi chừng đèn đỏ đó, dù thế nào đi nữa, sống dở còn hơn ch*t hay mà..."

Người kéo tôi là một bà lão.

Bà nắm ch/ặt cánh tay tôi, vừa gi/ận vừa lo vỗ mạnh vào lưng tôi mấy cái.

Tôi oà khóc.

Nước mắt thấm vào lớp băng gạc.

Vết thương đ/au nhói.

39

Tôi cảm thấy, bố mẹ dường như chẳng yêu thương tôi chút nào.

Hồi mới học lớp một, tôi theo mẹ đi siêu thị.

Mẹ tôi bị nhân viên siêu thị chặn lại, nói chúng tôi ăn cắp đồ.

Mẹ đẩy tôi, quát: "Có ăn cắp thật không? Đồ con hư, rốt cuộc có hay không?"

Tôi sợ khóc, nức nở không thở nổi.

Rõ ràng năm phút trước, mẹ nhét mấy thanh sô cô la vào quần tôi, còn dặn khi nhân viên siêu thị hỏi thì phải nói không ăn cắp.

"Hiểu chưa?"

Tôi gật đầu.

"Có ăn cắp không?"

Tôi gật đầu, bà liền véo vào cánh tay tôi.

Tôi lắc đầu.

Bà lại hỏi: "Có ăn cắp không?"

Tôi lại lắc đầu.

"Rốt cuộc có hay không?"

Lắc đầu...

40

Ra khỏi siêu thị, mẹ tôi hớn hở nhai sô cô la: "Mày xem mấy người này, thấy mày khóc lóc thảm thiết là sợ vãi, buồn cười thật..."

Về sau, mẹ tôi đ/á/nh bài thua hoài, lại bắt tôi gọi điện cho ông bà nội để lừa tiền.

Bắt tôi giả vờ ốm trong điện thoại: "Ông bà nội ơi, cháu ốm rồi, khó chịu lắm, nhà hết tiền rồi..."

Bà luôn lừa được tiền.

Sau khi ông bà nội mất, bà không lừa được nữa.

Bà cũng không phải lúc nào cũng tệ như vậy.

Mỗi lần nói dối xong lấy được tiền, tâm trạng bà vui cũng dẫn tôi đi công viên giải trí, m/ua cho tôi một cây kẹo bông.

Trên đường về, tôi ngồi phía sau, một tay ôm eo bà, một tay cầm kẹo bông gặm.

Đó là cây kẹo bông ngọt nhất tôi từng ăn.

41

Trong phòng yên tĩnh lạ thường.

Đối diện sự bất lực của Lục Thầm, tôi chỉ dám thận trọng đưa tay ra, ôm lấy eo anh.

Lúc đầu anh không phản ứng.

Đúng lúc tôi ngậm ngùi rút tay lại, anh bỗng ôm ch/ặt tôi vào lòng.

Nhưng vô thức tránh vùng bụng tôi.

Anh dường như rất mệt mỏi, lại như đang cảm thán:

"Trần Tinh, anh mơ thấy em rất nhiều lần, mơ thấy em quay về, mơ thấy chúng ta tái hôn, còn sinh cả đàn con."

"Sao anh lại vướng vào tay em thế nhỉ?"

Phải, tại sao anh lại xui xẻo thế?

Tại sao lại thích một người phụ nữ toàn khuyết điểm, đầy lời dối trá như em?

Lục Thầm của em, rõ ràng anh ấy xứng đáng sống trong căn nhà sang trọng thế này, giữa thượng lưu xã hội, mỗi ngày sống nhàn nhã thảnh thơi.

Là người chỉ cần vung tay một cái, đã có người sắp xếp mọi thứ chu toàn.

Tôi chăm chú lắng nghe nhịp tim anh.

Hãy cho mình thêm một tháng nữa.

Đến lúc đó, tôi sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế giới của anh.

42

Con người không hoàn hảo, đầy khuyết điểm, đạo đức cũng có vấn đề như tôi, ngay từ đầu đã không nên bước vào thế giới của anh.

Tối lúc ngủ, anh ngồi bên giường tôi.

Tôi khẽ nói: "Anh có thể ôm em ngủ như trước được không?"

Lục Thầm không nói gì.

Đúng lúc tôi nghĩ anh sẽ không thèm đáp, lại nghe tiếng vải ga giường sột soạt.

Mặt giường bên cạnh lún xuống.

Anh đưa tay ra, kéo tôi vào lòng.

Tôi rúc vào ng/ực anh, nghe nhịp tim anh, hỏi:

"Lục Thầm, sau này nếu chúng ta lại cãi nhau thì sao?"

"Con cái đều sinh rồi, có thể cân nhắc nhường em vậy." Anh siết ch/ặt tôi hơn, hơi thở phả lên bờ vai tôi.

"Ngủ đi."

Nhưng mà, Lục Thầm, sau này chúng ta chắc không còn cơ hội có con nữa đâu.

43

Cô giúp việc mà Lục Thầm thuê nấu ăn rất ngon.

Mỗi bữa tôi ăn liền năm bát cơm, nếu không có Lục Thầm ngồi trông chừng, có lẽ tôi còn ăn thêm một bát nữa.

Ban đầu mới đến nhà anh, anh định hôm sau đưa tôi đi bệ/nh viện kiểm tra.

Tôi nói với anh vừa kiểm tra xong, phải đợi thêm một tháng.

Tôi bắt đầu nói dối: "Em ăn được uống được ngủ được, chẳng có vấn đề gì cả."

Anh cũng bắt đầu lên mạng tra c/ứu tài liệu, về th/ai kỳ, hậu sản, còn nghiêm túc hơn cả người trong cuộc là tôi.

Nhìn anh nhíu mày nghiêm nghị ngồi trước máy tính, tôi vừa buồn cười vừa ngậm ngùi.

Danh sách chương

5 chương
04/06/2025 22:58
0
04/06/2025 22:58
0
20/07/2025 06:01
0
20/07/2025 05:57
0
20/07/2025 05:54
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu