Tìm kiếm gần đây
Việc khác chẳng quản nổi, chỉ có bọn m/a vật trốn thoát từ vực thẳm, rốt cuộc thuộc phạm vi quản hạt của m/a giới, Cơ Hành theo dấu tìm đến, nhưng đã lâu chẳng thấy trở về. Tam giới hỗn lo/ạn, thế mà Q/uỷ Đô vẫn bình lặng như thường, chẳng biết có phải quá tin tưởng vương của họ chăng.
Ta suy nghĩ một lát, men theo khí tức của Cơ Hành đi tìm hắn, cuối cùng lại dừng chân nơi vùng Tang Du.
Là cố hương của Tang Du.
Chốn này ở tiên giới vốn hoang vu hẻo lánh, Tùng Anh bọn họ xuất thân từ Bồng Lai, kh/inh thường Tang Du cũng là lẽ thường. Nơi đây xưa nay vẫn là đất lưu đày của tiên phạm tội cùng tiên tử hạ đẳng. Linh khí nơi đây vốn đã thưa thớt, ngay cả mặt trời cũng chỉ chịu tỏa chút hơi ấm lúc hoàng hôn.
Ta xuyên qua rừng dâu, thấy mấy con m/a vật bị truy bắt nằm gục dưới đất, nội đan của m/a bị moi ra đầy m/áu tanh, nhưng chẳng thấy Cơ Hành đâu. Ta nhìn quanh bốn phía, khí tức của hắn lại đ/ứt đoạn ngay chỗ này. Sương m/ù dần dâng lên, ta đứng giữa làn sương, nghe thấy âm thanh, âm thanh cầu nguyện.
Xưa kia ta chán ngán tiếng cầu phúc của tín đồ nhân gian, truyền đến ta nhiều quá nghe chẳng rõ. Đến khi tỉnh giấc sau trăm năm hôn mê, tín đồ của ta đều quy y theo Tang Du, từ đó chẳng nghe thấy ai sùng tín nhiệt thành đến mức lại truyền đến ta nữa.
Thế mà giọng nói ấy vang lên trong lòng ta, không khóc lóc thảm thiết, không tuyệt vọng gấp gáp, chỉ bình thản gọi một tiếng: "Hoa Âm."
Ta đáp: "Ta đây."
Hắn đáp lời, rồi chẳng nói gì nữa. Như thể biết ta ở đây, ta ở đây ắt sẽ đến.
Sương càng đặc, ta bị kéo vào cơn mộng cũ. Trời đất quay cuồ/ng xong, ta mới vừa đứng vững. Mưa rơi lâm râm, ta cúi nhìn mình, phát hiện ta đang cầm thanh ki/ếm thuở thiếu thời, thắt lưng đeo tua rua và chuông lục lạc sặc sỡ, đây là ta lúc ba trăm tuổi, tiên thuật vừa thành, xuống nhân gian tích đức.
Hắn bị túm tóc lôi đi, hắn bị trói đ/á dìm hồ, hắn bị đ/ao kích đ/âm ch/ém, hắn vốn nửa yêu nửa m/a, lang thang giữa nhân gian, bị nguyền rủa bị c/ăm gh/ét, nhưng hắn nói hắn chưa từng làm gì. Đây là Cơ Hành thuở thiếu niên. Bao cảnh tượng như giấc mộng luân chuyển, nhưng ta không thể lại gần được.
Đến lần này, chúng gh/ét hắn bất tử bất hoại, muốn dùng lửa th/iêu ch*t yêu m/a này. Hắn bị trói giữa đống củi, toàn thân nhếch nhác, tóc ướt che khuất mắt, khuôn mặt còn lại đầy vết d/ao nông sâu khác nhau, m/áu đen không ngừng tuôn ra. Vị m/a chủ khiến cả tiên giới sau này cũng không dám đụng đến, ai ngờ thuở trước lại là hình dáng thế này? Người người vây quanh, reo hò vang dội. Bỗng nghe hắn lẩm bẩm một câu, chúng cười lớn nhắc lại: "Hoa Âm? Hoa Âm là ai?"
Ta rút ki/ếm, ánh ki/ếm sáng lóa, lạnh lùng cất tiếng: "Hoa Âm là thần của hắn."
Hắn bỗng ngẩng mắt, đôi mắt sáng hơn cả ngọn lửa. Ta khẽ xoay cổ tay, ki/ếm khí b/ắn ra khiến đống lửa tắt phụt, người vây quanh cũng vì thế ngã gục. Ta giải c/ứu Cơ Hành xuống, hắn mất sức dựa vào vai ta, hắn nói: "Đạo đời bất công."
Ta nói: "Đạo đời bất công, chi bằng tin ta. Ta trả lại cho ngươi một phần công bằng."
"Ngươi là?"
"Hoa Âm Bồng Lai."
Hắn vì ta dựng lên ngôi miếu đầu tiên, lúc ấy thất chí, khẩu khí vẫn ngông cuồ/ng: "Miếu này không đổ, ngàn thu vững bền." Mấy trăm năm qua, ta có vô số miếu mạo mọc lên, rồi lại bị phá bỏ, từ đầu đến cuối, hóa ra chỉ có ngôi Hoa Âm miếu này thật sự chưa từng đổ.
Thoáng chốc thấy lửa bay tứ tán, năm ấy ta phóng mình nhảy xuống vực thẳm địa liệt, lấy thân phong ấn vực sâu, kẻ nào loạng choạng chạy đến cùng ta rơi xuống, giữa vực thẳm không sợ h/ồn tan phách tán, cũng phải bảo toàn thân cốt ta.
Cảnh giới này đến đây kết thúc, sương m/ù tan đi, ta vẫn đứng giữa rừng dâu lúc nãy, thân hình chao đảo, bỗng được một bàn tay đỡ vững, ta ngẩng lên nhìn, chính là Cơ Hành, đôi mắt ấy vẫn như trong mộng xưa ta thấy, ẩn chứa lửa th/iêu rừng, ch/áy một chút, tim cũng tan biến.
Hắn không động sắc cúi mắt: "Ta truy tung đến đây, có người dẫn ta vào luân hồi cảnh."
Luân hồi cảnh đã lâu không xuất hiện, loại huyễn cảnh này giam kẻ nhập cảnh vào trải nghiệm đ/au khổ nhất mà luân hồi, sau ngàn vạn lần luân hồi, sợ rằng ngay tên mình cũng chẳng nhớ nổi, tinh khí bị cảnh linh âm thầm liếm sạch, kẻ nhập cảnh hiếm ai thoát ra được.
Cơ Hành lại gần, bàn tay nắm cổ tay ta càng thêm nóng rực, mày mắt tươi cười như xuân tháng ba: "Cảm ơn. Thần minh c/ứu thế của ta."
Thế nhưng lúc này vùng Tang Du đột nhiên biến động, linh khí nơi đây vốn đã thưa, trong chốc lát bỗng trở nên khô cạn, cây cỏ héo úa, linh vật th/ối r/ữa, Cơ Hành bản năng ôm ta vào lòng, mũi ngập mùi hương tùng đàn rơi tuyết.
Hắn ôm eo ta ngự phong mà đi, khi hạ xuống mới thấy ng/uồn cơn linh lực bị nuốt chửng. Nơi này đã toát ra tử khí, trong dòng linh tuyền cuối cùng có người nằm, tóc đen chìm nổi trong nước, linh khí bị hắn nuốt lấy ào ạt.
Đời nhiều chuyện hoang đường, như hôm ta lên Cửu Trùng Thiên bị Trường Tân vu cáo nhập m/a, lại như cảnh trước mắt ta thấy kẻ thật sự nhập m/a lại là Trường Tân. Đen trắng đảo lộn, hóa ra là chuyện dễ dàng thế.
Ta đứng trên cao nhìn xuống hắn, hắn gắng sức mở mắt, sau khi kinh ngạc, bật cười, Trường Tân gắng giơ tay, như muốn chạm vào ta. Cơ Hành khẽ cười lạnh, tay Trường Tân liền buông thõng xuống.
Trường Tân đ/au đớn, nhưng vẫn gượng cười: "À, bị ngươi phát hiện rồi. Sư tỷ." Hai chữ "sư tỷ" hắn gọi nghe thật nhớt nhát, hắn lại trợn mắt to, nhìn ta một lượt, rồi bụm mắt cười đến ngạt thở, ta thấy hắn đi/ên cuồ/ng hồi lâu mới ngừng. "Sư tỷ cũng nhập m/a rồi, đã vậy thì chúng ta đều như nhau cả." Ta hơi cúi xuống, nhìn thẳng mắt hắn, từng chữ nói rõ: "Ta và ngươi khác nhau."
Hắn ngửa mặt nhìn ta, nụ cười đông cứng: "Quả nhiên là sư tỷ. Dù làm Thượng Tiên, hay đã nhập m/a, vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng ấy, ta mãi là bùn đất dưới chân ngươi để tôn lên, người thanh bạch như vậy, thật khiến người ta muốn kéo xuống một phen."
"Vì thế ngươi mang Tang Du về, vì thế ngươi muốn đoạn gân ta.
Chương 13
Chương 10
Chương 17
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook