「Cậu món sinh nhật tớ chuẩn cho Yến.」
Tôi sự rất tức gi/ận, thành quả vẽ suốt cả chiều.
Cô trơ trẽn nhạo tôi.
「Mày đấy Mày cũng đủ tư cách tặng cho Yến sao? Một bức vẽ tồi tệ thế này mà cũng đem tặng. Phòng Yến chất tiền tặng, ai bần tiện thế.」
Sự tự ái mong manh của vụn.
Nghe xong đ/au nói sự thật, phản bác, quá tự rồi.
Tôi bỏ đi.
Rầm!
Cô ném nguyên chiếc bánh kem mặt tôi, lớp kem việt quất dính mặt chảy xuống cổ.
「Cậu thế?」
Giản đâu lao tới, mạnh ngã nhào, gân xanh nổi lên gi/ận dữ.
「Thẩm Thanh Thanh, cậu mau xin lỗi ấy đi!」
Có lẽ dọa bởi mặt gi/ận dữ của ngoan cố, giơ ngón giữa chỉ thẳng tôi.
「Xin lỗi cái con khỉ! Mày ch*t mẹ còn ở đây dự sinh nhật ta, sợ thiên hạ đồ xui xẻo hả? Cút ngay!」
Ầm!!!
Nỗi đ/au chạm vị kem lẫn cỏ dại dính trên môi tim đ/âm.
「Cô sự ch*t!」
Giản giơ t/át.
Tôi xông lới đ/á/nh cho trận, đ/á/nh cho nằm lăn đất.
Tại sao? sao b/ắt n/ạt vậy?
Nhưng tư cách chứ? Mẹ ch*t vì mà.
Nỗi đ/au ùa về lấy tôi, cảm lỗi x/é nghẹt thở.
Dường đã trở tê liệt trước lời đàm tiếu, cúi mặt, thản nhiên nói với chàng trai bên cạnh:
「Giản chúng đi thôi.」
「Hoan Hoan!」
Nước trào ra: 「Giản đi.」
Giản cắn môi, rất cam theo, đỡ dậy dẫn đi rửa mặt.
Tôi trở về phòng mình.
Lại tiếng cửa.
「Sao đến?」
「Anh ở đây?」
Hai giọng nói vang lên lúc.
Người Yến.
Nhưng bây đã 12 trưa!
Nhân vật chính của bữa tiệc lẽ phải ở trên chứ!!!
Trán ướt mồ hôi, rất mặt lộ gi/ận từng chữ nặng trịch: 「Sao đến?」
「Tôi đi, được không?」
「Lục Hoan!」
Anh nổi gi/ận.
「Anh vừa thấy đi Em thà chơi với hắn còn hơn tham dự sinh nhật phải không? Em thích tên vậy sao?」
Tôi nhớ mâu với Thẩm Thanh Thanh, liếc nhìn lạnh:
「Tôi nghĩ quyền lựa chọn bạn bè.」
「Lục Hoan!」
Anh nói thêm đã đóng lại.
Cố Yến ngoan cố rất lâu, thấy phản ứng bèn bỏ đi.
Tôi tưởng tượng sự phẫn nộ của vị công kiêu ngạo ấy.
Tôi khóc, được.
Vì sĩ diện mong manh và cảm lỗi ng/uôi ngoai.
Từ lúc đó, và Yến bạn.
Từ về sau, luôn tránh mặt anh.
Còn thì cũng tránh tôi.
Lại còn đi thân thiết với Thẩm Thanh Thanh, hai hình với bóng.
Công nhà giàu chối, hiểu.
Nhưng tên sao.
Hễ và gần nhau xuất hiện đâu đó, cảnh cáo đừng chơi với hắn nữa.
Tôi: …
Anh sự đi khám n/ão.
Hồi ức dần khép lại.
Vì thế, sao tại tình yêu giữa và Yến?
Tôi lạnh lòng.
「Anh nhà rồi, Hoan.」
Giản đột nhiên lên tiếng.
「Nhà ở Bắc Kinh nổi, hai năm, đã căn ở quê Đức Dương. Lần trước về nói thích nơi này đó.」
Ánh lấp lánh, nắm nói:
「Vị trí rất đẹp, công rộng, nay ngắm Hoan, đi nhé.」
12.
Tôi lang thang rất lâu mới lên xe về nhà.
Không nói với rằng đã xong thỏa thuận hôn.
Lần này, sẽ rời đi, theo cách của riêng mình.
Một đi.
Cái ch*t của mẹ suy sụp.
Tôi nhận đã mất đi quyền được yêu và được yêu.
Sao bắt chàng trai sáng phải chữa lành thương cho kiện?
Thật bất công.
Anh ấy đáng gái hơn.
Về nhà, cả căn phòng om.
Mùi th/uốc nồng xộc mũi.
Bật đèn lên, gi/ật thấy Yến đang ngồi phòng dưới chân th/uốc.
Không hiểu sao khí ngột ngạt lạ thường.
Bình thường th/uốc!
「Em về rồi? Sao về muộn thế?」
Giọng bình thản thấy hơi hẫng.
「Em ngoài đi dạo mình.」
Tôi bước qua thẳng hướng phòng khách.
「Một đi dạo, hay đi Dị?」
Giọng lạnh lẽo vang lên trên đầu.
Anh đã về???
Tôi chợt hiểu ra, quay phẫn nộ: 「Cố Yến, theo dõi em?」
「Theo dõi?」
Anh chuyện cười, đứng dậy, khóe môi nở nụ lạnh.
「Nếu nói, lo lắng lái xe công ty tìm em, thấy không?」
「Cố Yến…」
Đồng vụn, giọng trầm mỉa mai, tự nói với chính mình:
「Em sẽ đâu, Hoan. Vì sự nhìn từng để ý những đẹp cho em. Dù năm qua chúng kết hôn, ngủ bên gối chỉ hướng về Trước kia thế, bây thế.」
Bình luận
Bình luận Facebook