Nhưng chuyện về sau.
Khi Trần Mật biết chuyện với vẻ kinh cô chẳng kém bản thân tôi.
Trước khi rời đi, cô nắm tay nói: "Tớ bảo mà, bói bài Tarot rất linh thiêng!"
"Giang Sanh, cậu sự cua rồi, đúng trúng số đ/ộc đắc!!!"
Mỗi Thận, như trúng số.
Những nụ hôn khiến luôn căng mức cổ họng nghẹn như đeo cà chua.
Nghiêm thầm bên tai bằng mê hoặc: "Cô giáo Sanh, như thế này rồi."
"Phải tập nhiều hơn."
Dần dà, quen với nụ hôn dàng đôi chút hung hăng thậm chí đôi còn mặt động hôn anh.
Tôi thường tự hỏi liệu có quá thiếu điềm tĩnh không, nhưng mỗi khi quên hết mọi thứ, lao vào vòng tay ngào anh.
Mùi hương người vô dễ khiến gần như nghiện.
Thế nhưng sau khi hai dùng chung dầu sữa vẫn mùi hương đặc hơn.
Một dạo quanh trường, chợt nhớ thầy giáo dạy toán trước.
"Dù thầy tính ăn hơi gay gắt, nhưng đúng giáo viên tốt."
"Mỗi ghi công thức hướng giải đúng bên cạnh câu sai bài tập đề thi tôi. Kết quả toán sau này khá lên, nửa nhờ công thầy." bên cạnh "ừ" tiếng, bình luận gì.
Tôi nghiêng đầu "Sao, tính công cho thầy à?"
Nghiêm nhướn mày.
Nhìn biểu chợt nhận điều bất ổn.
Thái này gì?
Chẳng thầy giáo viết?
Vậy đây?
Hay thầy dạy toán lớp bên?
Không thể nào?
Biểu hiện khiến nảy giả thuyết mới.
Tôi dừng bước, chăm quan sát mặt lẩm bẩm: "Không lẽ..."
Đôi mắt sâu thẳm lặng dõi theo tôi, im lặng.
"Thật sao?"
Thật... viết sao?
Suốt thời gian qua, hiểu rõ ẩn thoảng Thận.
Không nhận chính thừa nhận.
Tôi chợt nhớ xuất hiện dòng thích bài thi bài tập mình, chính bị môn bị thầy m/ắng khóc bục giảng.
Lúc vô động, ngờ sau khi thi rớt thảm hại, thầy vẫn kiên nhẫn kèm riêng.
Từ càng chăm học toán, thầy.
Những dòng thích dài hơn năm.
Tôi môi, siết nắm tay, kìm dâng trào.
Tôi vào Thận, nước mắt thấm áo nghẹn ngào:
"Anh xảo quyệt."
Nghiêm xuống, hôn lên môi tôi:
"Ừ, rất xảo quyệt."
19
Hôm qua ham mát ăn hấu ướp lạnh, mấy nay dạ cứ lình xình.
Lần đầu tiên nhận hệ hóa manh chán ăn nằm dài giường.
Nghiêm bệ/nh viện chăm bà nội, nghe cụ bị chân ngã cầu thang.
Hôm đi xem phim, nhận điện báo tin, sau khi chúng chia tay liền viện.
Anh túc trực ở viện tuần, sau mới có thời gian thăm tôi.
Tôi lăn qua lăn giường, đầy áy náy h/ận.
Giá như biết chuyện lời lúc nên thốt ra.
Tôi bứt rứt chăn.
Chuông điện đầu giường lên, lăn mở khóa màn hình.
Là tin nhắn từ Thận:
"Cô giáo Sanh, xuống nhận ăn đi."
Tôi dậy phắt, rèm sổ, mắt người đứng dưới.
Dưới đèn đường, chàng trai cao lêu nghêu ngước lên, đôi mắt dàng trẻo.
Tôi nhoẻn cười, cầm điện phóng xuống.
Giang Tổng đang nằm xem phim gián điệp sofa mắt sang:
"Đi đâu đấy?"
Tôi vội nén nụ cười, giả bộ thản nhiên: "Khát quá, xuống m/ua túi sữa đậu."
Giang Tổng gật đầu "Ừ" thèm để nữa.
Tôi thầm cười thầm nhanh chân xuống lầu, vào khuất:
"Sao đến?"
Nghiêm dùng ngón tay nhẹ lên trán tôi, khóe nhếch lên:
"Đến thăm bệ/nh."
Tôi cười khúc khích, như mật.
Chợt nhớ điều đó, lo lắng hỏi: "Bà nội vẫn chứ?"
Nghiêm đầu tôi, êm dịu:
"Hồi phục tốt, kia xuất viện."
Nói chiếc hộp giữ nhiệt màu xanh đậm cho xem.
Tôi hộp quen thuộc.
"Đây hộp dùng hồi cấp ba sao?"
Nghiêm nhướn nhận.
"Nấu chút dưỡng vị."
Mắt rỡ: "Anh tự nấu à?"
Nghiêm gật đầu, mắt chan chứa vui.
Tôi tức quyết định, dù hoàng liên cười khen ngợi hết sạch.
Vặn nắp mùi thơm bốc lên.
Tôi thìa cho vào sánh mịn phải, nhiệt ăn.
Thực bí hạt kê bình thường, dù nấu thế nào thành cao lương mỹ vị.
Nhưng nó mức tin.
Nghiêm ngồi xổm bên cạnh, lặng ăn từng thìa.
Ăn lúc, giác no ùa đến, tốc chậm dần.
Nhưng bỏ dở lãng phí, huống chi đây tâm huyết dành cho tôi.
Đang cố đưa thìa vào bàn tay đột đặt lên tôi.
Tôi khựng lại.
Nghiêm cầm thìa hộp cơm:
"Được rồi, no rồi."
Tôi bối rối biết nên ngượng cái căng tròn hay cố chưa no ăn nữa được.
Ánh mắt lướt mặt vài giây:
"Dính ở khóe rồi."
Sao cơ?
Chưa kịp hiểu, đột ngột sát.
Bình luận
Bình luận Facebook