Cuối cùng thì Hứa Chiêu Viễn lên tiếng trước, giọng yếu ớt hỏi: "Chu Vi, chúng tôi đã bị trừng ph/ạt rồi, giờ có thể rời khỏi đây chưa?"
"Còn một việc cuối cùng."
22.
Tôi làm việc rất công bằng, người ta đối xử với tôi thế nào, tôi đáp trả y như vậy.
Hai anh em nhà họ Hứa từng l/ột đồ tôi, chụp ảnh nh.ạy cả.m. Để đáp lễ, cuối cùng tôi cũng chụp lại ảnh của họ.
Hứa Chiêu Viễn hằn học: "Chu Vi, tôi đã trả lại hết ảnh cho cô rồi mà? Sao cô vẫn phải chụp ảnh chúng tôi?"
"Hai người đã mất hết uy tín trước mặt tôi, ai biết được các vị còn giấu ảnh của tôi không."
"Cứ yên tâm, nếu các vị không dại dột gì, tôi sẽ không để những bức ảnh này 'lỡ tay' lộ ra ngoài đâu."
"Nếu tôi thấy ảnh mình xuất hiện ở đâu đó, đừng trách tôi không khách khí."
Tôi thích nắm thế chủ động. Thay vì sống trong lo âu sợ hãi kẻ th/ù h/ãm h/ại mình, chi bằng nắm ch/ặt điểm yếu của họ trong tay, khiến họ kh/iếp s/ợ mà không dám động đến tôi.
"Được rồi, các người có thể đi."
Ánh mắt vô h/ồn của hai anh em nhà họ Hứa bỗng bừng lên tia hy vọng. Họ lồm cồm bò dậy, vội vã rời khỏi nơi này như sợ tôi đổi ý.
23.
Sau sự việc đó, ánh mắt hai anh em họ Hứa nhìn tôi luôn đầy kh/iếp s/ợ.
Nhưng không có nghĩa họ sẽ từ bỏ ý định h/ãm h/ại tôi.
Bộ đôi này vốn nhỏ nhen. Việc tôi làm ở quán karaoke khiến họ c/ăm tôi đến tận xươ/ng tủy.
Hôm đó, vừa m/ua đồ xong ở hậu đường trường, tôi đi ngang con hẻm tối thì bị mấy gã đàn ông hung dữ vây lại. Đằng sau lưng họ là hai anh em họ Hứa.
Họ mỉa mai đầy h/ận th/ù: "Chu Vi, cuối cùng cô cũng lọt vào tay chúng ta rồi."
Tôi cắn miếng kẹo hồ lô, hỏi lại: "Vậy các vị định làm gì tôi đây?"
"Chúng ta sẽ khiến cô sống không bằng ch*t!" Hứa Khiêm Khiêm quát bọn đàn ông: "Làm việc đi!"
Lời vừa dứt, mấy gã đàn ông bỗng khóa ch/ặt tay hai người họ, khiến họ không thể nhúc nhích.
Cú đảo ngược tình thế khiến cả hai sửng sốt.
"Đau quá! Các người làm cái quái gì vậy?"
"Mấy người đi/ên à? Tao trả tiền thuê các người xử Chu Vi, không phải để tự rước họa vào thân!"
Hai người mặt c/ắt không còn hạt m/áu, bắt đầu ch/ửi rủa tục tĩu.
Tôi cười khẩy: "Hay là... tôi trả nhiều tiền hơn?"
Vẻ kinh hãi quen thuộc lại hiện lên trên mặt họ:
"Cô... cô đã biết trước kế hoạch của chúng tôi?"
"Không thể nào! Chúng tôi chưa hé răng nửa lời với ai!"
Từ lâu tôi đã biết họ không chịu bỏ cuộc, luôn cho người theo dõi từng động tĩnh. Ngày họ tiếp cận nhóm đàn ông này, tôi cũng cử người tới gặp họ.
Lũ đàn ông mắt chỉ trông vào tiền. Tôi trả gấp đôi, họ sẵn sàng phản bội và khai hết mọi chuyện.
Thế là cảnh tượng tréo cẳng ngỗng này diễn ra.
Bọn đàn ông hỏi: "Cô muốn chúng tôi làm gì?"
"Làm y như những gì họ yêu cầu. Chỉ khác là đối tượng thực hiện... sẽ là hai vị này."
Hứa Khiêm Khiêm hét thất thanh:
"Tôi không muốn bị bẻ tay g/ãy chân!"
"Tôi không muốn bị làm nh/ục!"
"Tôi không muốn bị chụp ảnh ô nhục!"
Nụ cười tôi lạnh băng: "Hứa Khiêm Khiêm, 'Kỷ sở bất dục vật thi ư nhân' - cô chưa học được nửa chữ à?"
"Không được! Nếu làm thế đời tôi sẽ h/ủy ho/ại!" Hứa Khiêm Khiêm khóc lóc: "Chu Vi, tôi sai rồi! Lần này thật sự biết lỗi! Cho tôi cơ hội nữa đi!"
Hứa Chiêu Viễn cũng van xin: "Chúng tôi q/uỷ mê tâm khiếu mới làm chuyện ng/u ngốc này. Thả chúng tôi đi, cam đoan từ nay không dám đụng đến cô nữa!"
"Không! Các người sẽ không bao giờ thực sự hối lỗi." Giọng tôi lạnh lùng: "Nếu tôi không phát hiện âm mưu các người, giờ đã rơi vào tay hai người. Dù tôi có van xin thế nào, các người cũng không tha, thậm chí còn bảo họ đừng khách khí, xử tôi càng thảm càng tốt!"
Trong đêm lạnh, ánh mắt tôi băng giá như có thể ngh/iền n/át mọi dối trá.
Hai anh em họ Hứa không dám nhìn thẳng, cúi gằm mặt xuống.
Tôi quẳng lại câu "Đêm dài lắm mộng, hai người thong thả hưởng thụ đi", rảo bước về phía đầu hẻm. Tiếng thét tuyệt vọng của họ vang lên thảm thiết phía sau.
Tới cổng hẻm, tôi thấy Chu Đình đứng đợi - người tôi đã gọi tới.
Tôi nhướng mày: "Sao chưa vào?"
24.
Chu Đình mặt lạnh như tiền, giọng đầy phẫn nộ hiếm thấy: "Đợi chút nữa. Lũ s/úc si/nh này phải chịu chút đ/au đớn mới được."
Nhưng tính thiện trong hắn vẫn thắng thế. Chưa đầy nửa phút sau, hắn đã bước vào giải c/ứu.
Lúc hắn vào, hai anh em họ Hứa đã sợ đến mức đái dầm. Mùi hôi thối xộc lên nồng nặc.
Nhìn thấy Chu Đình, đôi mắt tưởng đã tắt lịm của họ bừng sáng:
"Chu tổng! C/ứu chúng tôi với! Chu Vi vì h/ận th/ù chuyện cũ đã lừa chúng tôi vào đây, thuê l/ưu m/a/nh hãm hiếp chúng tôi!"
Tôi cười nhạo. Hai người này thật sự h/ận tôi thấu xươ/ng. Thân còn chưa lo xong đã vội h/ãm h/ại tôi.
Họ quên mất Chu Đình bận rộn thế nào, sao lại xuất hiện ở hẻm trường học?
Chu Đình hỏi lạnh lùng: "Thật sao?"
Giọng Hứa Chiêu Viễn đầy h/ận th/ù: "Đúng vậy! Chu tổng phải trị tội Chu Vi cho chúng tôi!"
Hứa Khiêm Khiêm tiếp lời: "Trước đây chúng tôi b/ắt n/ạt cô ấy, ngài bắt quỳ xin lỗi trước toàn trường. Giờ cô ta tà/n nh/ẫn hơn gấp bội, hãy bắt cô ta quỳ đ/ập đầu hai tiếng đồng hồ!"
Bình luận
Bình luận Facebook