Tìm kiếm gần đây
Từ Tư Lễ liên tục xin lỗi tôi, nói rằng anh ấy không cố ý quát m/ắng tôi, rằng điện thoại của anh ấy tôi muốn xem lúc nào cũng được.
Thật chân thành và xúc động.
Giống hệt con người trước đây của anh ấy, nhưng tôi biết, có điều gì đó đã khác biệt rồi.
Tôi tìm thấy bức thư đó, là thư anh ấy viết cho tôi hồi năm nhất đại học.
Anh ấy nói toàn bộ con người anh ấy đều thuộc về tôi, anh ấy sẽ không có bí mật nào với tôi, sẽ chia sẻ mọi thứ trong cuộc sống, tôi là trọng tâm vĩnh viễn trong cuộc đời anh ấy.
Đây là giả dối, nên tôi x/é nó đi.
Sau này, mỗi lần tôi và Từ Tư Lễ cãi nhau vì Tống Noãn, tôi lại x/é một bức thư, ngày qua ngày, lần này đến lần khác.
Tôi phát hiện, những bức thư tình tích góp bảy năm, hơn năm trăm bức, chỉ hơn một năm đã x/é hết, chỉ còn lại một đống mảnh giấy ng/uệch ngoạc chữ đen âm thầm mục nát.
Dưới lòng đất, và trong trái tim con người.
14
"Rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Nhã bước ra từ trong nhà, biểu cảm phức tạp.
Tôi dựa đầu lên vai cô ấy, nói khẽ: "Tô Nhã, cậu nói xem có phải lòng người dễ thay đổi không?"
Tô Nhã nghiêm mặt hỏi: "Từ Tư Lễ ngoại tình rồi à?"
"Anh ấy sắp ngoại tình." Tôi nói, "Anh ấy chắc chắn sẽ ngoại tình."
Tô Nhã rất không hiểu, tôi biết cô ấy muốn hỏi gì, nhưng tôi chưa muốn nói với cô ấy, tôi muốn giúp cô ấy giải quyết rắc rối trước.
Từng chuyện, từng việc một.
Tôi hỏi: "Tô Nhã, cậu và Chu Hạ thế nào rồi?"
Tô Nhã lấy điện thoại ra, bật loa ngoài đoạn ghi âm Chu Hạ gửi cô ấy năm giây trước: "Nhớ anh rồi à? Tối nay anh đến tìm em."
Giọng anh ta rất dịu dàng, âu yếm đằm thắm, giống hệt một kẻ si tình.
Cô ấy lắc lư đầu nói: "Tớ từ chối rồi, bảo hắn biến đi! Xem chị em mình hào hiệp thế nào, vì cậu mà đuổi đàn ông đi!"
15
Trong mắt những người bạn của Tô Nhã như chúng tôi, Chu Hạ đối với cô ấy cũng rất tốt.
Anh ta quan tâm hỏi han Tô Nhã từng li từng tí, không bỏ lỡ bất kỳ ngày lễ nào, mỗi món quà đều được chọn lọc kỹ càng, dốc hết tâm tư.
Sau khi Tô Nhã đồng ý lời tỏ tình của Chu Hạ, cô ấy từng chạy đến ký túc xá của tôi, cùng tôi chen chúc trên một chiếc giường, đỏ mặt thì thầm bên tai tôi: "Niệm Niệm, Chu Hạ là người quan trọng nhất với tớ ngoài cậu và Từ Tư Lễ."
"Tối qua tớ còn mơ thấy cưới anh ấy, sinh một cô con gái, tớ sẽ yêu thương con bé thật tốt, làm một người mẹ tốt, một người vợ tốt."
Tôi biết, Tô Nhã luôn rất muốn có một mái ấm.
Sau khi tốt nghiệp, cô ấy đã nhiều lần ám chỉ Chu Hạ về chuyện kết hôn, nhưng Chu Hạ đều giả vờ không hiểu.
Tô Nhã vì việc này gi/ận mấy lần, nhưng Chu Hạ dỗ dành cô ấy, cô ấy lại ng/uôi ngoai.
Nhưng, cô ấy không hiểu, tại sao Chu Hạ không cầu hôn cô ấy.
Cho đến khi, La Hy trở về.
La Hy là bạn thanh mai trúc mã của Chu Hạ, hai người hồi cấp ba đã ở bên nhau, nhưng La Hy chọn đi du học đại học, còn Chu Hạ ở lại trong nước.
Hai người chưa từng chia tay, nghĩa là, Tô Nhã bị làm tiểu tam suốt sáu năm trời.
Vào ngày Chu Hạ cầu hôn La Hy, Tô Nhã nhận được mẫu nhẫn do La Hy gửi đến, Tô Nhã mới biết mình là kẻ tiểu tam.
Là kẻ thứ ba không được thừa nhận.
Là con chuột trong cống rãnh.
Cô ấy không đợi được lời giải thích của Chu Hạ, mà đợi đến tin tức Chu Hạ kết hôn, cùng với những lời đồn đại.
La Hy phát tán tin đồn Tô Nhã làm tiểu tam tại công ty cô ấy, đóng đinh cô ấy mãi mãi vào cây cột nhuốc nhã của kẻ tiểu tam.
Cô ấy mất việc.
Nếu chỉ hai việc này, cô ấy đã không chọn từ bỏ bản thân.
Nhưng khoảng thời gian đó, bố mẹ Tô Nhã tìm đến, chặn cửa nhà đòi tiền cho em trai lấy vợ.
Sau khi cô ấy từ chối, bố mẹ cô ấy đi/ên cuồ/ng, đến công ty làm lo/ạn, thậm chí còn kéo băng rôn tố cáo Tô Nhã.
Những chuyện này chồng chất lên, hoàn toàn đ/è bẹp cô ấy.
Tôi mãi mãi nhớ rõ, khi tôi đang chìm đắm trong nỗi đ/au khổ vì phát hiện trái tim Từ Tư Lễ đang rời xa, thì nhận được điện thoại của Tô Nhã.
Ở đầu dây bên kia, cô ấy không khóc, không gi/ận dữ, cũng không tuyệt vọng.
Bình thản, như làn khói bị gió thổi tan.
Cô ấy nói—
"Niệm Niệm, tớ lạnh quá."
"Có phải tớ thật sự, không xứng được trân trọng?"
"Cậu nói nếu tớ ch*t, họ có hối h/ận vì đối xử với tớ như vậy không."
"Tại sao Chu Hạ không yêu tớ, lại còn đối tốt với tớ đến thế."
"Sao họ có thể như vậy, Niệm Niệm, tớ cũng là con người mà..."
Gặp lại Tô Nhã, là th* th/ể cô ấy, bị dòng nước lạnh lẽo ngâm trắng bệch.
Không giống cô ấy nữa, Tô Nhã của tôi rất yêu cái đẹp mà.
Trong tang lễ của cô ấy, Chu Hạ cũng đến, mắt anh ta đỏ hoe, mặt đầy hối h/ận, như thể thật sự từng yêu Tô Nhã.
Tôi xông lên, cào rá/ch mặt anh ta, như một kẻ đàn bà lỗ mãng, gào thét bảo anh ta cút đi, anh ta không xứng xuất hiện ở tang lễ Tô Nhã.
Tôi bảo anh ta biến đi, đừng làm bẩn con đường luân hồi của Tô Nhã.
Anh ta xin lỗi tôi, rồi bỏ đi.
Cuộc hôn nhân giữa Chu Hạ và La Hy không kéo dài bao lâu, khoảng thời gian đó tôi như kẻ đi/ên, thậm chí thuê người định đ/âm ch*t họ.
Là Từ Tư Lễ phát hiện, anh ấy ngăn tôi lại.
Anh ấy đ/á/nh mạnh vào nhà Chu và nhà La trong kinh doanh, Chu Hạ hoàn toàn không phản kháng, anh ta nói với tôi tất cả đều là tội anh ta đáng phải chịu, anh ta chỉ muốn chuộc tội.
Tôi nói anh ta giả tạo, bảo anh ta ch*t đi.
Nhưng dù anh ta có ch*t, Tô Nhã cũng không sống lại được.
Tại sao con người, lúc nào cũng phải mất đi rồi mới hối h/ận, mà không xem mình có xứng đáng hay không.
Tôi phải sớm, x/é toạc bộ mặt giả dối của hắn.
16
"Tô Nhã, đi m/ua sắm với tớ nhé? Tớ muốn m/ua một sợi dây chuyền."
Tôi dẫn Tô Nhã đến quảng trường Thời Đại, cô ấy vẫn lảm nhảm nói từ khi tôi mang th/ai cứ ở nhà mãi, sao đột nhiên lại có hứng thư thả đi m/ua sắm.
Tôi dẫn cô ấy thẳng vào cửa hàng ngọc bảy báu.
Tôi biết, La Hy hôm qua về nước, hôm nay Chu Hạ dẫn cô ấy về nhà họ Chu, hai người sẽ đến cửa hàng này chọn quà cho bố mẹ Chu Hạ.
Tôi không ngờ, không đợi được Chu Hạ và La Hy.
Đến là Chu Hạ và Từ Tư Lễ.
"Niệm Niệm!"
Tôi nhìn người đàn ông vẻ mặt kinh ngạc, bước những bước dài đến, sững sờ tại chỗ.
Sao lại thế này, điều này hoàn toàn khác với những gì tôi biết ở kiếp trước.
Chẳng phải Chu Hạ nên dẫn La Hy sao?
Còn Từ Tư Lễ, không phải bị Tống Noãn mời đi đ/á/nh gôn sao?
Lẽ nào, Từ Tư Lễ cũng trọng sinh?
Không nên, nếu Từ Tư Lễ trọng sinh, đã sớm bỏ tôi để đến với Tống Noãn rồi.
Rốt cuộc tại sao lại thế?
Đầu óc tôi hỗn lo/ạn cả lên.
17
Tôi còn chưa kịp hiểu rõ mọi chuyện, Từ Tư Lễ đã lao đến trước mặt tôi, ánh mắt sáng rực nhìn tôi, "Niệm Niệm, sao em không tìm anh đi cùng?"
Chương 13
Chương 10
Chương 17
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Chương 7
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook