Những bài thi tràn ngập, giấc ngủ ít ỏi.
Dần dần, số lần tiếp xúc giữa tôi và Lục Hằng ngày càng ít đi.
Nhưng tôi vẫn mang đồ sáng cho cậu ấy.
Giúp cậu ấy trực nhật.
Khi cậu ấy ngủ gật trong lớp, tôi cố gắng tỉnh táo ghi chép bài vở cẩn thận rồi đưa cho cậu ấy sau giờ học.
Dù cậu ấy vẫn không muốn nói chuyện nhiều với tôi.
Cũng thường vứt bỏ những ghi chép tâm huyết của tôi cho người khác.
Nhưng thái độ của cậu ấy với tôi đã không còn tệ như ban đầu nữa!
Điều đó chứng tỏ cậu ấy không gh/ét tôi lắm phải không?
Nghĩ vậy nên tôi vui lắm.
21
Một tuần trước kỳ thi đại học, tôi và các bạn cùng bàn luận về nguyện vọng.
Họ hỏi tôi muốn vào trường nào.
Tôi chưa kịp trả lời, đã có người lên tiếng:
"Miên Miên học giỏi thế, chắc chắn vào được Đại học A! Đó là trường tốt nhất mà."
Cả đám xôn xao.
Rồi họ tự nhiên nhắc đến Lục Hằng.
"Lục Hằng học cũng giỏi, chắc sau này cũng vào Đại học A nhỉ!"
"Thế là Miên Miên và Lục Hằng lại tiếp tục duyên trời định rồi!"
Tiếng đùa cợt lại nổi lên.
Tôi biết họ chỉ đùa thôi.
Nhưng vẫn không nhịn được mỉm cười.
Thế nhưng ngay lúc sau, Lục Hằng xuất hiện với vẻ mặt lạnh như băng.
"Duyên trời định? Với cô ấy?"
Tiếng cười khẩy vang lên đầy kh/inh miệt.
"Các người rảnh quá à?"
Mọi người đều ngượng ngùng tản đi.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn Lục Hằng ngồi xuống ghế.
Nhìn cậu ấy nhíu mày bực dọc.
Thế là tôi hiểu mình đã nhầm.
Lục Hằng.
Vẫn như xưa, rất gh/ét tôi.
22
Tôi tưởng chuyện này chỉ là tình tiết phụ.
Không ngờ trước ngày thi một hôm.
Lục Hằng đe dọa tôi.
Cậu ấy chống chân lên ghế tôi tiến lại gần.
"Giang Miên Miên, tao cảnh cáo mày, đừng thi cùng trường với tao."
Lục Hằng trông thật dữ tợn.
Vẻ mặt như muốn gi*t tôi nếu tôi cùng trường.
Tôi hơi sợ.
Nuốt nước bọt.
Gật đầu.
23
Lục Hằng vẫn là thủ khoa toàn trường.
Tôi thì tụt mất mười bậc.
Chắc là do trước kỳ thi bị Lục Hằng dọa cho sợ.
Lục Hằng nhìn bảng điểm có vẻ không vui.
Nhưng lẽ ra cậu ấy phải vui chứ.
Thế là tôi muốn cùng trường cũng không được.
Dù thấy thành tích hơi buồn.
Nhưng không sao.
Tôi vẫn vào được nguyện vọng hai.
Ngôi trường trong thành phố.
Hoa anh đào nở đẹp nhất hàng năm.
24
Lục Hằng chọn đại học danh tiếng nhất địa phương.
Dù có thể vào trường tốt hơn.
Nhiều người bất ngờ.
Cả tôi nữa.
Kể với mẹ chuyện này.
Mẹ thở dài bảo, có lẽ để tiện chăm sóc mẹ.
Tôi chợt hiểu.
Mẹ Lục Hằng sức khỏe yếu từ khi ba cậu bỏ đi.
Mẹ thường bảo tôi mang đồ bồi bổ sang, để trước cửa rồi đi, đừng để phát hiện.
Nhưng có lần tôi bị bắt gặp.
Lúc đó tôi không nghĩ mình toi đời.
Mà thấy mẹ Lục Hằng đẹp quá, đúng là con trai cũng đẹp trai.
Tưởng bà sẽ m/ắng.
Nào ngờ bà đón tôi vào nhà cho kẹo, lại còn cười.
Bà nói tôi vất vả chạy đường xa.
Bảo Lục Hằng tính khí x/ấu, khó gần.
Cảm ơn tôi.
Bảo Lục Hằng cô đơn, nhờ tôi làm bạn.
Lúc đó tôi vỗ ng/ực hứa chắc.
Bảo từ nhỏ đã thấy Lục Hằng đẹp trai, muốn kết bạn, nhất định sẽ đối xử tốt!
Bà cười xoa đầu tôi.
Trời ơi, mẹ Lục Hằng hiền quá.
Tôi bị bà thần thánh hạ gục rồi.
Nhưng sao tính Lục Hằng lại tệ thế.
Khó chơi thật.
25
Quên mất.
Cái trường anh đào đẹp nhất của tôi và trường Lục Hằng là cùng một trường.
Vì nguyện vọng một của tôi chính là trường Lục Hằng.
Ai ngờ hai cái lại trùng nhau!
Đúng là duyên trời định.
Xem ra Lục Hằng không thoát được tôi.
Không biết gặp nhau trong trường, cậu ấy có nghe tôi biện minh...
À không.
Giải thích không đây?
26
Ngày nhập học nắng ch/áy da.
Tôi kéo valy đi giữa trời tưởng ngất xỉu.
Khoan, sao phía trước có núi thế?
Thật là kỳ quặc.
À, hóa ra là núi người.
Toàn nữ sinh vây thành vòng tròn.
Giữa đám đông...
Giữa trời nóng bức, Lục Hằng đứng làm tâm điểm chi vậy??
Tôi bĩu môi, thầm chê cậu ấy thích thể hiện.
Rồi bị phát hiện.
"Giang Miên Miên."
Giọng Lục Hằng vang cả sân trường.
Cả đám quay sang nhìn.
...
Tôi muốn độn thổ.
Nhưng đành lếch thếch kéo valy đến.
"Lục Hằng, nghe tôi giải thích về việc chúng ta trùng trường..."
Vừa nói vừa ngẩng lên.
Khoan...
Sao cậu ấy mặt lạnh như tiền thế!?
Đáng lẽ phải tức gi/ận chứ!?
Cậu ấy cúi xuống nhìn tôi: "Valy em cầm."
Tôi lập tức nhoẻn miệng cười: "Vậy sau khi cầm valy giúp anh, vào trường chúng ta sẽ là bạn nhé?"
Cậu ấy suy nghĩ giây lát rồi: "Ừ."
Trời ơi, Lục Hằng đi tu hè này à? Bỗng hiền lành thế.
Nhưng buồn là sự hiền lành chỉ tồn tại một lát.
Ngay sau đó, cậu ấy chợt nhận ra điều gì, mặt biến sắc rồi hùng hực bước đi.
Bình luận
Bình luận Facebook