Nay lại giở chiêu cũ, trong lòng Ng/u Quý Phi hẳn đã tính toán kỹ cách hành hạ ta.
Nàng ta chưa từng nghĩ Bạo quân sẽ cự tuyệt mình.
Nên khi Bạo quân chậm rãi bước tới, kéo ta ra sau, nói: 'Bên người nàng đã có bao cung nữ hầu hạ, Trẫm chỉ có mỗi nha đầu này bên mình' - Ng/u Quý Phi trợn trừng nhìn hắn, mặt mày khó tin.
Bạo quân giả vờ không thấy thần sắc nàng ta, quay về bàn tiếp tục phê tấu chương, sai ta nghiên mực.
Ta vừa lấy mực ra, Ng/u Quý Phi đã bước tới gi/ật lấy thỏi mực từ tay ta, chiếm lấy vị trí nghiên mực quen thuộc, giọng ngọt như mía lùi: 'Hoàng thượng, mới vài tháng xa cách đã có tân hoan rồi ư? Giá như thần thiếp không xuất cung, ngày ngày túc trực ở Tuyên Hòa Điện...'
Lời đầy gh/en t/uông lại nói bằng giọng đỏng đảo.
Ta thản nhiên đứng xem Ng/u Quý Phi tranh sủng, lòng khoan khoái được nhàn hạ.
Bạo quân tay phê chương sớ như bay, chẳng ngẩng mặt lên: 'Chẳng phải tân hoan, chỉ là cung nữ tầm thường.'
Ng/u Quý Phi bĩu môi: 'Cung nữ nào mà Hoàng thượng tìm được đây? Xinh đẹp hơn cả thần thiếp! Thiếp nghĩ danh hiệu đệ nhất mỹ nhân triều đình phải thuộc về nàng ấy mới phải.'
Miệng nói vậy, mắt lại chăm chăm nhìn Bạo quân, tựa hồ mong hắn phản bác. Đang mải mê, tay nàng tuột mất nghiên mực, mực văng khắp nền.
Bạo quân hiếm hoi nhu hòa, thở khẽ dịu dàng: 'Trong mắt Trẫm, không ai sánh bằng ái phi. Ngươi vừa từ hành cung trở về, đường xá vất vả, hãy về cung nghỉ ngơi. Việc nhỏ như nghiên mực để cung nữ làm là đủ.'
Được lời an ủi, lại thêm nỗi hư tâm vì đ/á/nh đổ nghiên mực, Ng/u Quý Phi ngoan ngoãn lui về. Khi đi còn liếc ta đầy hằn học, ắt vẫn tính kế h/ãm h/ại.
Người đi hết, ta dọn dẹp mực đổ. Chẳng biết từ lúc nào Bạo quân đã dừng tay, ánh mắt vô h/ồn đăm đăm nhìn ta. Thấy ta ngẩng lên, hắn khẽ hỏi: 'Ngươi không gi/ận sao?'
???
Gi/ận chuyện gì?
Bạo quân nói thêm: 'Ng/u Quý Phi làm khó ngươi, Trẫm không trách ph/ạt nàng ta. Ngươi không oán h/ận sao?'
Ta: 'Nô tài chỉ là cung nữ, sao dám oán gi/ận Hoàng thượng cùng Quý Phi nương nương?'
'Nếu Trẫm phong ngươi làm phi tần, ngươi sẽ không bị bọn họ ứ/c hi*p. Dung mạo và tâm tư như ngươi, tất có thể vượt lên cao hơn nàng ta. Sao ngươi không chút tham vọng?' Giọng điệu mê hoặc tựa á/c q/uỷ.
Lại muốn dụ ta làm hậu phi.
Ta lại một lần nữa khéo léo từ chối.
Giọng Bạo quân lạnh băng, thoáng chút ấm ức: 'Ngươi cứ tránh Trẫm như tránh rắn rết thế ư?'
Câu này ta đâu dám nhận, vội vàng phủ nhận.
Bạo quân dường như gi/ận hơn lần trước, đuổi ta về Phật đường ngay: 'Muốn làm cung nữ đến thế? Vậy thì về Phật đường mà hầu!'
Trong mắt người ngoài, ta đã thành kẻ thất sủng.
Xách gói hành lý bước vào cổng Phật đường, lòng ta vẫn ngỡ ngàng... Đây là trừng ph/ạt ư?
Thật sự là trừng ph/ạt sao?
Hình ph/ạt này ta thích lắm.
Liệu có phải chỉ là đ/á/nh lừa, lát nữa lại triệu hồi ta về?
Nghĩ tới khả năng đó, ta 'rầm' một tiếng đóng sập cửa lại.
Ta chẳng về đâu! Chức cung nữ thị tẩm phải dậy sớm hơn gà, ai thích thì cứ làm!
10
Sống yên ổn ở Phật đường được vài ngày, Ng/u Quý Phi đã dẫn theo một đoàn người ầm ầm kéo đến.
Nàng ta cho rằng việc ta bị đuổi về là do mình, nên đắc ý khoe khoang một trận, cảnh cáo ta đừng mơ cao vượt phận.
Nàng nói gì ta cũng thành khẩn đáp ứng. Ng/u Quý Phi thấy vô vị, bỏ đi.
Vừa đi chưa lâu, Hồng Dược về thăm ta. Giờ nàng vẫn là cung nữ nhị đẳng ở Tuyên Hòa Điện, lo lắng hỏi thăm: 'Ng/u Quý Phi có b/ắt n/ạt cậu không?' Ta đáp không.
Hồng Dược tiếc đ/ứt ruột: 'Cậu xinh hơn nàng ta gấp bội, nếu chịu khéo léo giữ ch/ặt Hoàng thượng, nào còn chỗ cho nàng ta lộng hành? Sao cậu lại về chốn hèn mọn này?'
Hỡi ôi, vật đổi sao dời! Thuở Tiên Thái hậu còn tại thế, Phật đường là nơi cung nữ thái giám tranh nhau vào hầu. Nay đã thành xó xỉnh tồi tàn.
Ta bảo: 'Ta thấy Phật đường cũng tốt, cần chi nhúng tay vào chốn bùn lầy?'
Hồng Dược thấy khuyên không được, đành thôi. Để lại một gói đồ ăn, thấy mấy chiếc khăn tay ta thêu, nàng thích mê: 'Tuế Tuế, con thỏ cậu thêu dễ thương quá!'
'Thích không? Tặng cậu vậy.'
Nhàn rỗi vô sự, Trung thu sắp đến, ta thêu Hằng Nga, cung Quảng, thỏ ngọc lên khăn.
'Vậy mình chọn chiếc đẹp nhất nhé!'
'Cho hết cũng được.' Đằng nào ta thêu cũng nhanh.
'Không cần, mình lấy tấm thêu Hằng Nga này. Đường kim mũi chỉ tinh xảo quá!'
Hồng Dược được khăn, vui vẻ ra về.
Ở Phật đường ngày tháng trôi nhanh. Ta tưởng sẽ có nhiều phi tần đến gây khó, nào ngờ sau Ng/u Quý Phi chẳng ai đến nữa. Ta cũng chẳng gặp lại Bạo quân.
Đêm Trung thu, cung nữ thái giám được nghỉ nửa ngày, tụ tập ngắm trăng ở Ngự Hoa Viên. Ta hiếm hoi ra ngoài, nhận hộp bánh trung thu.
Bánh Ngự thiện phòng làm... ừm, ngon thật!
Đang ăn, ta thấy Hồng Dược. Định bước lại chào, chợt trông thấy nàng hôm nay điểm trang lộng lẫy khác thường, đứng bên bờ nước ngâm thơ dưới trăng. Chiếc khăn tay theo gió bay qua khe suối, đáp vào lòng một người.
Chính là Bạo quân đang dẫn đầu đoàn tùy tùng.
Bạo quân cầm khăn tay, nhìn sang cung nữ xinh đẹp bên kia bờ.
Chẳng ai phát hiện ta trong góc tối. Đứng lặng giây lát, ta ôm hộp bánh lặng lẽ rời đi.
Sau Trung thu, cung đình xuất hiện tân sủng phi - Thược Quý Nhân.
Tương truyền đêm ấy, Thược Quý Nhân ngâm thơ say sưa, lỡ tay để khăn bay theo gió, vô tình chạm đến long nhan. Gió lành se sẽ đưa duyên.
Đặc biệt hơn, trên khăn thêu hình Hằng Nga, đúng lúc trăng sáng vằng vặc chiếu khắp giang sơn. Chẳng phải ẩn ý mỹ nhân hướng về minh nguyệt sao? Mỹ nhân chỉ Thược Quý Nhân, minh nguyệt ám chỉ đế vương.
Thược Quý Nhân xinh đẹp giọng ngọt, thêu thùa tài hoa, lại biết làm thơ, xứng đáng hưởng ân sủng.
Nghe thấy có người thuộc cả bài thơ ấy, ta lắng nghe thêm - thì ra là bài thơ cũ ta từng viết, chỉ sửa vài chữ.
Bình luận
Bình luận Facebook