Người đàn ông đã ngủ phòng riêng với tôi suốt nửa năm nay ôm gối trong lòng, bị tôi chặn ở đầu cầu thang: "Hai ta cộng lại chưa đầy 50 tuổi, đang độ xuân thì gắn bó, ngủ riêng thế này bình thường sao?"
Đối phương nhíu mày nhìn tôi, ánh mắt khiến lưng tôi ướt đẫm mồ hôi.
Cuối cùng, anh gật đầu: "Ừ, quả là không bình thường."
Tôi liều mình gi/ật chiếc gối từ tay anh, vừa càu nhàu: "Trước đây anh đâu có thế."
"Trước đây anh thế nào?"
"Trước anh ngày nào cũng ôm em ngủ, trước khi ngủ còn gọi em là bảo bối."
"...Thật sao?"
"Chuẩn đấy!"
Anh nhìn em đi, đôi mắt này trông giống dối trá không?
01
Ngày ly hôn, chồng tôi mất trí nhớ.
Tin x/ấu: Vốn dĩ chúng tôi chẳng có tình cảm gì, giờ càng khó chia tay hơn.
Tin tốt: Anh ấy quên hết quá khứ, tôi dễ dàng tấn công hơn vì đã thèm muốn anh từ lâu.
Lâu Hách, cao 1m86, nặng 74kg.
Người đàn ông tốt nghiệp từ Ivy League, bạn gái cũ toàn ABC.
Nếu không nhờ ông nội tôi đòi ơn ông nội anh, đây là người tôi vươn cổ cũng không với tới (thật sự không với được vì tôi chỉ cao 1m62).
Vẫn nhớ như in ngày hẹn hò đầu tiên, anh đứng trên bồn hoa nhìn xuống tôi, chân mày khẽ nhíu.
"Sao em lại ngồi xổm vậy?"
Lúc đó tôi đang cúi người giữa đám cỏ ba lá tìm chiếc lá bốn cánh, nghe xong bực bội đáp: "...Em đâu có ngồi xổm."
Mặt anh càng đen sì: "Anh đứng trên này thấy em có vẻ lùn."
"Vậy anh xuống đây xem."
Anh thật sự bước xuống, đứng cùng mặt đất với tôi, vẫn dùng đôi lỗ mũi đẹp đẽ chĩa về phía tôi.
"Rồi sao nữa?"
"Anh sẽ phát hiện ra em thật sự rất lùn."
Anh: ...
02
Gia đình họ Lâu không ưa tôi, nhưng vẫn bịt mũi cưới về.
Hồi xưa ông nội anh đi thanh niên xung phong, thân với ông tôi nên hay sang nhà ăn cơm. Cái thời đó đói meo, lương thực vốn ít lại càng thêm khốn khó.
Bố tôi lúc ấy đang tuổi lớn, vì thế mà mắc bệ/nh dạ dày, mấy chục năm chưa khỏi.
Ông nội anh biết chuyện, nhất định bắt chúng tôi thành đôi. Vì Lâu Hách phản đối, cụ nằm viện khóc lóc suốt nửa tháng, chỉ khi thấy giấy đăng ký kết hôn mới nhắm mắt.
Để giữ vững lập trường kh/inh thường tôi, sau cưới anh kiên quyết ngủ phòng khách ba tháng, nói chuyện cách tôi một mét, đúng chuẩn trai tân tiết liệt.
Hỏi tôi có tủi thân không? Cũng không hẳn.
Vì mỗi ngày tôi ở nhà, anh đều trả lương đúng mức lương cơ bản của tôi.
Hai bên còn thỏa thuận: Sau này ai gặp được chân ái sẽ chúc phúc, đường ai nấy đi. Không có thì cùng nhau qua ngày.
Nhìn đi, ngoài việc không yêu tôi, anh ta hoàn hảo mọi đường.
Nên khi biết anh mất trí, việc đầu tiên tôi làm là chuyển bàn chải của hai đứa vào cùng một ly.
Hai người cùng đ/á/nh răng được rồi, ngủ chung còn xa lắm sao?
03
Nói thật lòng, tuy tôi không cao nhưng nhan sắc ổn, thời đi học dù không đạt hoa khôi nhưng cũng được gọi là hoa lớp mấy năm liền.
Tôi không tin trời cho cơ hội thứ hai mà không chiếm được Lâu Hách!
Buồn cười.
Đêm xuống, chiếc Mercedes chầm chậm vào garage. Tôi vội xịt thêm nước hoa, chạy xuống đưa dép.
"Anh về rồi à?"
Lâu Hách mở cửa, thấy tôi liền ngơ ngác.
Giờ này chắc anh đã ăn tối, nhưng để tỏ lòng nhiệt tình, tôi vẫn hỏi han: "Anh vất vả rồi, em nấu cơm tối rồi, cùng ăn nhé?"
"...Ừ."
Dĩ nhiên tôi không nấu. Lâu Hách ngồi đối diện, mắt lấp lánh nhìn mâm cơm toàn đồ hộp: "Vất vả em quá, nấu nhiều món thế."
"Anh cũng vất vả, làm cả ngày rồi."
Cặp vợ chồng giả tạo mỉm cười xã giao.
Tắm xong, anh bước ra phòng khi tôi đang bật đèn mood, dây áo lụa trắng tuột khỏi xươ/ng quai xanh. Tôi cố tình không kéo lại, đợi anh xuất hiện trong làn hơi nước.
Ánh mắt anh chạm vào tôi, vài tia mơ hồ lướt qua.
"Ngủ sớm đi."
Đột nhiên tối sầm - anh tắt đèn. Tôi bật dậy: "Anh định ngủ đâu?"
Nghe giọng tôi lạ, anh dừng lại hỏi: "Sao thế?"
Tôi kéo ống tay áo lụa nhàu nát của anh vào giường: "Người gần 30 như anh, thấy vợ chồng nào ngủ riêng chưa?"
Ánh trăng lọt qua rèm vẽ lên giường vệt sáng mảnh. Đối tượng tôi thèm khát bấy lâu nằm bẹp dí, tóc rũ gương mặt hoàn hảo ngơ ngác.
"Em thật sự muốn ngủ cùng anh?"
Không thể phủ nhận, cảnh tượng hơi quá.
Tôi nuốt nước bọt, vắt chân lên eo anh: "Dĩ nhiên."
Anh im lặng hồi lâu.
"Em ngủ thế... có thoải mái không?"
"Có chứ!"
"...Thôi được."
Mãi không thấy động tĩnh, tôi hé mắt thì phát hiện anh đã ngủ say.
Trời ơi, không thoải mái thì tự động tay chân đi chứ?
Tôi tiếp tục ném đ/á dò đường: "Anh ơi, có thấy phòng quá im ắng không?"
"Ngủ thì phải im ắng."
"Anh thiếu trí tưởng tượng rồi. Tuy ta ngủ tĩnh nhưng cũng có thể hóa động mà."
"Sao phải hóa động?"
Đồ ngốc!
Tôi gi/ật chân khỏi eo anh, lật người hậm hực: "Đàn ông, gặp t/ai n/ạn nhỏ mà đã thế này! Ngày thường gọi em là cưng, giờ lạnh nhạt thế!"
Một lát sau, vòng tay ấm áp quàng qua eo.
"Ngủ đi, cưng."
Tôi mừng rỡ, thừa thắng xông lên: "Ngoài cưng ra, anh còn gọi em là bảo bối nữa."
"Chúc ngủ ngon, bảo bối."
"Vâng, bảo bối lớn."
Vắt chân qua người, được gọi bảo bối, tôi ôm cánh tay Lâu Hách ngủ say sưa.
04
Hôm sau tỉnh dậy mơ màng, tôi lê dép vào phòng tắm. Vừa bước vào đã vội che mắt.
Bình luận
Bình luận Facebook