Giấc mơ thiếu nữ

Chương 10

15/06/2025 01:05

Quả nhiên mỗi tối Tô Vũ đều cùng tôi bước vào giấc mơ ấy.

Chúng tôi không thể kể lại tỉ mỉ, có lẽ đây là cơ chế tự bảo vệ của tiềm thức, để sau này không bị tiết lộ khiến mọi người nghi ngờ quy luật tự nhiên.

Thôi cũng được, chuyện trong mơ không nghĩ thì thôi, một khi đã nhớ lại thì thật không thể tưởng tượng nổi.

Tôi tưởng đang ở trong mơ mình, anh lại nghĩ đang ở giấc mơ của anh, chúng tôi buông thả tự do, không chút kiêng dè, say đắm trong mộng ảo.

Thật quá đ/áng s/ợ, giờ tôi còn không dám nhìn thẳng vào bộ dạng chỉnh tề của anh nữa.

Tô Vũ thấy tai tôi đỏ ửng, suy nghĩ giây lát, không biết có cùng nghĩ đến chuyện ấy không, từ từ má anh cũng nhuốm hồng.

33

Dù sao sự tình đã thế, tôi liều mạng hỏi thẳng anh về chuyện chiếc nhẫn.

Chỉ nhắc đến chiếc nhẫn trên tay Phàn Dĩnh Nhiên ở buổi diễn tấu, không liên quan đến giấc mơ nên tôi có thể hỏi ra hỏi vào.

Tôi lật tấm ảnh chụp chung trên điện thoại, phóng to chiếc nhẫn cho anh xem.

Tôi viện cớ: "Cậu thân với Phàn Dĩnh Nhiên, có biết nhẫn cô ấy m/ua ở đâu không? Tớ thích lắm."

Tô Vũ nằm sấp trên gối ngây thơ nhìn tôi, trả lời lạc đề: "Tớ thân với cô ấy chỗ nào chứ?"

Tôi sửa lại: "Tớ đang hỏi cậu về chiếc nhẫn cơ mà."

Tô Vũ cầm điện thoại xem qua, nhíu mày nói: "Đây là nhẫn của mẹ tớ, bà bảo để dành cho con dâu tương lai."

Trái tim tôi lập tức chùng xuống.

Tô Vũ lại nói tiếp: "Hình như bị Phàn Dĩnh Nhiên năn nỉ mượn tạm, biểu diễn xong đã bắt cô ấy trả lại rồi, giờ chắc vẫn nằm trên bàn trang điểm của mẹ tớ."

Chỉ vài giây ngắn ngủi, tâm trạng tôi lên xuống như tàu lượn, biết được chân tướng rồi mà không biết nên phản ứng thế nào.

Tô Vũ vẫn nằm sấp đó hỏi: "Huyễn Huyễn, cậu thích chiếc nhẫn này?"

Đã biết công dụng thật của chiếc nhẫn, tôi đương nhiên không thể nói thích nữa, vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Tô Vũ hoàn toàn không tin: "Không thích sao còn hỏi?"

Tôi: "Chỉ hỏi thôi mà, sao nào..."

"Không sao cả." Khóe môi anh nở nụ cười, giọng nhẹ nhàng nói: "Nếu cậu thích, sau này tớ tặng cậu."

Nghe anh nói vậy, tâm trí tôi chợt phiêu du đến mười năm sau.

Mười năm sau, chiếc nhẫn ấy quả thực đã xuất hiện trên tay tôi.

Tôi chợt nghĩ, liệu chúng tôi ở thế giới này cũng sẽ đi theo lộ trình nhân sinh đó không?

Đang suy tư, ánh mắt tôi và Tô Vũ chạm nhau.

Từ đáy mắt anh, tôi thấy hình bóng chính mình.

Tôi đột nhiên nhận ra, phải chăng bấy lâu mình đã bỏ qua sự thật rằng trong mắt anh luôn có hình bóng tôi?

Trong im lặng, Tô Vũ chống tay ngồi dậy, từ từ tiến lại gần.

Khi tôi hiểu được ý định của anh thì sống mũi và đôi môi anh đã sát gần tới nơi.

M/áu trong người tôi dồn hết lên đỉnh đầu, mặt nóng như quả bóng sắp n/ổ.

Tôi đẩy mạnh vào ng/ực Tô Vũ, anh không đề phòng ngã ngửa ra sau, đầu đ/ập vào đầu giường kêu đ/au.

"Huyễn Huyễn!"

Còn tôi đã vơ vội cặp sách, đứng dậy chạy khỏi phòng ngủ của anh.

Anh ta làm sao vậy!

Không ở trong mơ mà cũng dám trêu chọc thế!

34

Ban ngày ở nhà Tô Vũ bị chọc cho mặt đỏ tim đ/ập, nhưng trong lòng lại thầm mong tối nay anh lại cùng tôi vào mộng.

Đúng 10 giờ, tôi háo hức nằm thẳng nhắm mắt.

Trong cơn buồn ngủ quen thuộc, chưa kịp mở hết mắt đã cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi, như đang ở trong lò hấp.

Tôi nghi hoặc quay đầu nhìn sang gối bên.

Tô Vũ cũng vừa tỉnh.

Chỉ thấy môi anh đỏ mọng, tóc ướt sũng, vai trần dưới chăn phủ đầy mồ hôi nóng hổi.

Sau lần gặp Tô Vũ 28 tuổi, giờ tôi đã có thể nhận ra anh ngay.

Chàng Tô Vũ 18 tuổi cuối cùng cũng lại cùng tôi đến đây.

Chỉ có điều, lần này chúng tôi xuất hiện không đúng thời điểm chút nào.

Qua ánh mắt anh, tôi thấy hình ảnh mình trong đó -

tóc rối bời, mắt đỏ hoe, môi sưng vù vì hôn...

Dưới chăn, cũng như anh, không mảnh vải che thân.

Đã biết Tô Vũ trước mắt cũng đang mơ giấc mơ tương tự, tôi không dám nhìn thẳng mặt anh nữa.

Tôi vội cuốn ch/ặt chăn co rúm vào góc giường.

Tóc xõa che vai, nhưng tôi cần hơn cả là quần áo.

Tôi chỉ về phía anh, khẽ nói: "Anh... anh đ/è lên đồ của em rồi..."

Tô Vũ ngơ ngác một chút, rồi cũng ngồi dậy kéo áo ngủ của tôi đưa sang.

Tôi quấn kín mít người, cắn môi không dám ngẩng lên.

Tô Vũ cũng im lặng, có vẻ lúng túng trước tình huống này.

Anh là người phá vỡ im lặng trước, do dự nói: "Huyễn Huyễn, rốt cuộc đây có phải là mơ không?"

Hóa ra anh cũng đã nhận ra.

Tôi suy nghĩ rồi nói cho anh biết, đêm qua tôi đã tự mình đến đây, nói chuyện với anh 28 tuổi.

Mười năm sau chúng tôi gặp khủng hoảng hôn nhân, nhưng giờ xem ra đã hòa giải.

Tôi còn nói với anh, có thể hôm qua anh mới g/ãy xươ/ng, bị thương nặng nên không đến được.

Danh sách chương

4 chương
15/06/2025 01:06
0
15/06/2025 01:05
0
15/06/2025 01:03
0
15/06/2025 01:02
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu