Tôi mới nhận ra khoảng cách giữa tôi và anh ấy đã từ một nắm đ/ấm dần mở rộng thành khoảng đủ đứng một người.
Tô Dực khẽ liếc nhìn ra phía trước: "Không biết người khác thấy lại tưởng tôi b/ắt n/ạt cậu."
Tôi im lặng, khẽ dịch người về phía anh.
Gió lùa qua ngọn cây, ngoài hành lang những nhánh liễu non đang đ/âm chồi, khí xuân phảng phất.
Trong lòng thầm mong tối nay lại được mộng thấy anh.
5
Vừa về đến nhà sau giờ tan học, tôi vội vàng làm xong bài tập rồi nằm ngay ngắn trên giường.
Chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ ập đến. Không biết đã bao lâu, khi mở mắt ra quả nhiên tôi lại lạc vào giấc mơ có Tô Dực tối qua.
Giống lần trước, Tô Dực vẫn đang ngủ bên cạnh.
Lần này tôi có thời gian ngắm nhìn anh kỹ hơn. Tôi phát hiện Tô Dực trong mơ khác với phiên bản ngoài đời thực.
Gương mặt anh thanh tú hơn, nét trưởng thành và điển trai hiện rõ. Cánh tay dưới lớp áo ngủ in hằn đường nét cơ bắp cuồn cuộn, không còn dáng vẻ mảnh khảnh của thiếu niên.
Rõ ràng đây là Tô Dực ở độ tuổi lớn hơn hiện tại nhiều, tôi đoán chừng trên 26 tuổi.
Tôi nhẹ nhàng ngồi dậy, đảo mắt khắp căn phòng ngủ rồi dừng lại ở đầu giường.
Nơi ấy treo bức ảnh cưới của tôi và Tô Dực.
Trong ảnh, tôi khoác váy cưới còn anh mặc vest sang trọng, hai người dựa vào nhau đầy tình tứ, nụ cười rạng rỡ tự đáy lòng.
Trái tim tôi ngọt ngào tan chảy, thầm nghĩ giấc mơ này khéo sắp đặt quá, tạo hình cả phiên bản trưởng thành của chúng tôi.
Tôi say sưa ngắm nhìn hình ảnh tương lai của mình - một người phụ nữ tự tin tỏa sáng, xinh đẹp rạng ngời.
Liệu sau này tôi thật sự sẽ như vậy sao?
Tay sờ lên mặt mình, bất chợt nhớ đến bộ phận quan trọng khác, tôi thận trọng đưa tay nâng ng/ực.
Ồ! Quả nhiên đẫy đà hơn hẳn!
Tôi mãn nguyện nở nụ cười, quay đầu liền thấy Tô Dực đã tỉnh giấc từ lúc nào.
Anh chống cằm nhìn tôi, khẽ hỏi: "Huyễn Huyễn, em đang làm gì thế?"
6
Tôi gi/ật nảy như chạm phải lửa, vội buông tay ra.
Nếu là ngoài đời thực, có lẽ tôi đã muốn đào hố ch/ôn mình.
Nhưng đây là giấc mơ của tôi, tôi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, không cần để ý đến suy nghĩ của Tô Dực vẫn luôn coi trọng, càng chẳng phải lo hậu quả.
Nghĩ thông rồi, tôi nhoẻn miệng cười, vui vẻ chui vào chăn, gối đầu lên gối anh, ôm eo anh áp sát vào người.
Đây là cảnh tượng tôi từng mơ tưởng cả ngàn lần.
Tôi mềm mại gọi: "Chồng ơi, anh tỉnh rồi à?"
Tô Dực nhướng mày, lặng lẽ túm chăn rồi bất ngờ kéo lên trùm kín cả hai.
Tiếp tục làm chuyện tối qua.
...
Tôi thò đầu ra khỏi chăn, há mồm thở dốc.
Tô Dực cúi đầu nơi cổ tôi, gọi khẽ: "Huyễn Huyễn."
Tôi rùng mình, nhớ lại cách anh gọi tôi khi đòi bài tập sáng nay.
Là bạn cùng lớp nhưng lần đầu trò chuyện lại chính sau giấc mơ đó, anh đã bỏ qua cả họ của tôi.
Tôi thích cách anh gọi tên tôi.
Ngọt ngào hơn bất kỳ ai.
Không kìm được lòng, tôi ôm vai anh thì thầm: "Tô Dực, sau này anh cứ gọi em như thế nhé?"
Anh dùng hành động đáp lại yêu cầu của tôi ngay lập tức.
7
Giấc mơ vụt qua, đúng 7 giờ sáng tôi lại tỉnh giấc.
Khi rửa mặt, tôi nhìn mình trong gương.
Bảo sao hôm qua Lộ An hỏi tôi có làm gì không, nhìn gương mặt ửng hồng, đôi mắt long lanh nước này kia, đúng kiểu vừa được yêu chiều thấu tình.
Tôi chợt gi/ật mình.
Được... được gì cơ?
Trời ơi! Sao lại tự ví mình như nữ chính ngôn tình thế này!
Nhưng quả thực còn hơn cả đọc trăm truyện ngôn tình.
Hôm nay đến trường sớm hơn thường lệ, vừa bước vào cổng đã nghe tiếng ai đó gọi sau lưng.
"Huyễn Huyễn."
Tim tôi như ngừng đ/ập, quay đầu lại quả nhiên thấy Tô Dực đang bước đến.
Dù cùng mặc đồng phục học sinh, trang phục ấy trên người anh còn đẹp hơn cả vest cao cấp của ngôi sao.
Anh lại gọi tên tôi như thế.
Chẳng lẽ lời nói trong mơ đã thành hiện thực?
Tôi vốn nhút nhát, tính cách hay ngại ngùng.
Giữa sân trường đông đúc, anh gọi tôi như vậy lại đi cùng tôi khiến bao ánh mắt tò mò đổ dồn.
"Ăn sáng chưa?" Tô Dực hỏi.
Tôi không dám ngẩng mặt, cúi đầu bước nhanh.
Trước câu hỏi của anh, tôi lắc đầu rồi lại vội gật.
Ngay lập tức, một hộp sữa được đưa trước mặt, ống hút đã cắm sẵn.
Tôi chậm rãi nhận lấy, lí nhí cảm ơn.
Hộp sữa nhỏ xíu khiến ngón tay tôi khẽ chạm vào khớp tay rắn chắc của anh. Đầu ngón tay run run, mặt đỏ bừng như lửa đ/ốt.
Sợ bị chê cười, tôi vội liếc nhìn biểu cảm anh.
Tô Dực điềm tĩnh, thấu hiểu mọi thứ nhưng không nói ra.
Một nghi vấn vô căn cứ chợt lóe lên như mầm cỏ sau mưa.
Tôi cảm thấy cách anh nhìn tôi khác trước.
Vả lại, chúng tôi vốn chẳng mấy giao tiếp, sao đột nhiên anh đối xử tốt thế?
Bình luận
Bình luận Facebook