Các vị thầy ở Thượng Thư Phòng đành cười khổ không nói nên lời.
Ba ngày sau, trẫm đã suy sụp.
Mang roj đến đây! Nếu không đ/á/nh cho Nhị Nhi một trận, trẫm chắc phải tức ch*t mất.
Trẫm chưa từng thấy đứa trẻ nghịch ngợm nào như hắn.
Ngày đầu nhập học, hắn đã lén tr/ộm cái que đ/ốt lửa vẽ mặt Tam Nhi thành chú mèo hoa. Ngày thứ hai trốn học nằm phục trong bụi cỏ ven đường, nhờ thân hình nhỏ nhắn khiến cung nhân Thượng Thư Phòng đi/ên đầu tìm ki/ếm, còn dẫn dụ cả Thái tử đến hỗ trợ. Đến ngày thứ ba, hắn đặt chậu nước lạnh trên khung cửa, làm Thái phó đứng đầu ướt như chuột l/ột.
Thái phó ướt sũng nhưng vẫn giữ vẻ mặt băng sơn, đến tâu trình với trẫm.
Trẫm: Thật có lỗi với thái phó, là trẫm quá ngây thơ vậy.
- Ngươi đứng lại cho trẫm! - Trẫm cầm thước tre đuổi bắt Nhị Nhi quanh Ngự Thư Phòng. Nhị Nhi không phải dạng vừa, luồn lách quanh long án trốn tránh, miệng không ngừng xin tha: - Phụ hoàng, nhi thần biết lỗi rồi!
Trước đây trẫm từng hạ mình chơi đùa cùng Nhị Nhi và Tam Nhi để uốn nắn tính tình, nào ngờ Nhị Nhi chẳng còn sợ trẫm nữa.
Lúc ấy trẫm tưởng mình thành công lắm.
Giờ nghĩ lại, quả thật quá ngây ngô.
Xin lỗi Nhị Nhi, trẫm phải ra tay rồi.
Trẫm đạp mạnh một cái, dùng kh/inh công phi đến phía sau Nhị Nhi, túm cổ áo nhấc bổng tiểu q/uỷ này lên: - Còn dám chạy nữa không?
Nhị Nhi ngoan ngoãn lắc đầu.
- Biết lỗi chưa?
Nhị Nhi gật đầu lia lịa.
- Lần sau còn dám tái phạm?
Nhị Nhi lại lắc đầu như chong chóng.
Trẫm định dọa chừng mực là được, nào ngờ vừa buông xuống, tiểu tử này đã chuồn mất, vừa chạy vừa ngoái lại phồng má làm mặt q/uỷ.
Rồi hắn vấp ngã ở ngạch cửa Ngự Thư Phòng.
Chà, cú này chắc mấy cái răng cửa bay mất tiêu.
À không, nó vốn đã mất răng cửa từ trước.
Lúc Thái tử dắt Tam Nhi đến yết kiến, cảnh tượng hiện ra là trẫm thong thả ngồi sau long án phê tấu chương, còn Nhị Nhi ngồi bàn nhỏ bên cạnh, môi sưng vêu, cầm bút tập viết trên xấp giấy tuyên, vừa nấc vừa khóc.
- Nhi thần chúc phụ hoàng vạn an. - Tam Nhi chớp mắt liên hồi, dùng tay kéo tay áo trẫm xin khoan hồng cho nhị ca.
Trẫm: Không được.
Thái tử lớn tuổi hơn, chỉ dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn trẫm, ngụ ý nên cho Nhị Nhi nghỉ ngơi.
Trẫm nhướng mày.
Một khắc sau, hai chiếc bàn nhỏ khác được kê thêm.
Thái tử bị bắt ngồi viết luận sách, Tam Nhi thì tập tô chữ.
- Viết đi. - Trẫm thản nhiên vứt mấy tờ giấy nhàu nát của Nhị Nhi - Trẫm cùng huynh đệ các ngươi đều ở đây làm bạn.
Nhị Nhi rơm rớm nước mắt, gi/ận mà không dám nói.
Tam Nhi ngủ gật lắc lư, suýt chút nữa chảy nước dãi.
Thái tử ngồi ngay ngắn, một tay viết văn, tay kia đỡ Tam Nhi khỏi lao vào nghiên mực.
Khi trẫm phê xong tấu chương thì Nhị Nhi cũng hoàn thành bài tập.
Trước mặt Thái tử là bài luận chỉn chu, trên tay ôm Tam Nhi đang ngủ say.
- Được rồi. - Trẫm ra hiệu cho Nhị Nhi môi sưng vếu ngừng viết - Ngày mai đến xin lỗi thái phó, rõ chưa?
Nhị Nhi ủ rũ gật đầu. Trẫm cũng không nỡ hà khắc quá, x/ấu hổ xoa xoa mũi: - Về cung nhớ giải thích rõ với mẫu phi, đừng để nàng lo lắng.
... Tiểu tử này đừng dám mách lẻo!
Trẫm cũng sợ Huệ Quý phi thấy vết thương của Nhị Nhi lại đến Ngự Thư Phòng gây rối.
Nhị Nhi ễu ẩu nhận lời, trẫm thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu nó tỏ vẻ 'khoan dung' kết thúc vụ này.
Bồng Tam Nhi đang ngủ say trên tay Thái tử, trẫm dẫn hai đứa trẻ còn lại sang Tây Noãn Các dùng bữa.
11
Làm một phụ thân chu toàn, trẫm cho rằng không chỉ cần quan tâm học vấn của hoàng nhi, mà còn phải để ý cả... chiều cao.
Không nói đâu xa, Nhị Nhi quả thực thấp bé quá cỡ.
Nếu Tam Nhi theo Kỷ Tần không được sủng ái còn có lý do, chứ Nhị Nhi ở với Huệ Quý phi - người có thân hình đẫy đà nhất, giàu có nhất hậu cung - lẽ ra dinh dưỡng phải hơn cả Thái tử, sao lại chỉ cao ngang đứa em kém hai tuổi?
Trẫm đã triệu thái y khám cho Nhị Nhi. Lão thái y vuốt râu nửa ngày, lải nhải đại ý: Nhị Nhi khỏe mạnh, nhưng Huệ Quý phi người Giang Nam vốn thấp bé, di truyền cả đấy.
Trẫm cùng lão thái y ngồi vuốt râu, cả hai rụng mất mấy sợi, cuối cùng được chỉ hai cách: Ăn uống cân bằng, tăng cường luyện tập.
Giờ đây, trẫm ngồi giữa Nhị Nhi và Thái tử, thức ăn bày đầy bàn. Trẫm gắp cho mỗi đứa một đũa rau xanh. Hai đứa nhìn nhau, trẫm liếc mắt ra lệnh phải ăn hết.
Thái tử ngoan ngoãn nhai từ tốn. Nhị Nhi nuốt như uống th/uốc đắng.
Vì Nhị Nhi quá lùn, trẫm đặc cách thưởng thêm đũa trứng chiên.
Ngự Thiện Phòng gọi món này là 'trứng bách chiến', trẫm ngờ rằng họ đang nói về giá tiền.
Nhị Nhi nhăn nhó: Con muốn ăn giò heo.
Trẫm: Mày mất cả răng cửa rồi, nhai bằng gì?
Nhị Nhi: ???
Nhị Nhi vừa khóc vừa ăn xong bữa, buông đũa định chuồn thì bị trẫm túm cổ áo gi/ật lại.
- Tối nay về ngủ sớm. - Trẫm hắng giọng - Sáng mai tờ mờ đã dậy chạy vòng quanh giáo trường, rõ chưa?
Nhị Nhi ủ rũ lết về tìm mẫu thân, để lại trẫm và Thái tử như hai ông già lo lắng: - Nhị Nhi quá thấp, Thái tử nhớ trông chừng nó ăn nhiều rau xanh.
Thái tử gật đầu tán thành: - Nhi thần tuân chỉ.
Trẫm đuổi Thái tử về Đông Cung nghỉ ngơi, định gọi Tam Nhi dậy ăn rau.
Làm cha quả thực khó nhọc, triều thần còn thúc trẫm sinh thêm hoàng tử.
Bình luận
Bình luận Facebook