Thuở thiếu thời áo gấm ngựa phi, Hoàng hậu cũng từng là cô nàng áo đỏ ngạo nghễ.
“Tuế ngộ bất nhiêu nhân hĩ.” Trẫm lắc đầu, vỗ vai Thái tử.
“Phụ hoàng mẫu hậu làm gì đã già, nhi thần trông người vẫn như thuở nhi thần còn thơ ấu.” Thái tử hiếm hoi buông lời đùa cợt. Trẫm bật cười liếc nhìn vị Tiểu Thái tử biết nịnh hót: “Con dùng lời này tới nịnh mẹ, nàng tất vui lắm.”
Chiều tà nhuộm đỏ, Tam Nhi chạy tung tăng trước gió như cánh chim tự do, trẫm cùng Thái tử đứng trước thềm Đông Cung, hiếm hoi được thảnh thơi ngắm hoàng hôn trò chuyện.
6
Trẫm bị lừa gạt.
Thiên hạ Đại Lương này còn ai dám liều mạng lừa trẫm? Thật ra có đấy, chính là tiểu Tam Nhi đang ôm ch/ặt đùi trẫm nũng nịu.
“Không được.” Trẫm vừa phê tấu chương vừa phòng hờ đỡ đứa nhỏ tuột xuống, thật khổ cực vô cùng. “Hôm nay con đã ăn bảy miếng bánh đậu xanh rồi, không được ăn nữa.”
Kỷ Tần dù chỉ là tần vị, nuôi dạy Tam Nhi thành đứa trẻ quê mùa. Bốn tuổi đầu mà coi bánh đậu xanh là cao lương mỹ vị. Hoàng tử tam triều Đại Lương, vì miếng bánh dựng hiện trường giả vấp ngã để lừa trẫm, thật khổ tâm tiểu n/ão hủ lậu này lắm thay.
Trẫm muốn dạy dỗ, nhưng nó chưa đọc Tứ thư Ngũ kinh. Vừa mở miệng, nó đã ngước đôi mắt tròn xoe chất chứa ngây ngô: “Phụ hoàng đang nói gì thế?”. Trẫm đứng hình không biết dạy dỗ sao, lại thấy đôi mắt bi ve giống hệt Kỷ Tần, chẳng nỡ đ/á/nh đò/n.
Giá hôm nay trẫm đ/á/nh con vì miếng bánh, thiên hạ cười cho thối xươ/ng.
Đúng lúc Thái tử tới hầu như thường lệ.
Hôm nay trẫm chẳng nhớ hắn tới học hành gì. Thôi thì Thái tử tương lai cần tu thân tề gia trị quốc, trẫm liền đẩy Tam Nhi cho hắn. Trẻ con dạy trẻ con vậy.
Thái tử điềm nhiên quỳ xuống ngang tầm Tam Nhi – đứa trẻ chưa ý thức được tôn ti. Đối diện gương mặt ngây ngô, Thái tử bất động sắc nhưng trẫm đoán hắn cũng đ/au đầu như trẫm.
“…Dương nhi.” Thái tử lạnh lùng hù dọa: “Ăn thêm bánh đậu xanh, răng con sẽ rụng hết.”
Tam Nhi không tin. Một khắc sau, Nhị hoàng tử đang thay răng bị gọi tới thư phòng.
Nhị hoàng tử x/ấu hổ không dám há miệng, nhưng Tam Nhi đã thấy hàm răng sún. Nó oà khóc thảm thiết.
Thái tử nhìn trẫm. Trẫm nhìn Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử nhìn Thái tử.
Trẫm ra hiệu: Ai gây chuyện người ấy dàn xếp.
Thái tử: Muốn chạy mà không thoát.
Thư phòng hỗn lo/ạn gà bay chó sủa. Hoàng hậu cùng Huệ Quý phi nghe tiếng tới ngay. Nhị hoàng tử thấy mẫu thân, cũng oà khóc nức nở.
Tam Nhi thấy anh hai mất răng lại càng khóc to. Nhị Nhi tưởng em chế nhạo, càng gào thét inh ỏi.
Thái tử đùa quá tay làm hai em khóc, dỗ đằng đông đằng tây không xong. Hoàng hậu lạnh lùng: “Tự mình giải quyết, đừng để phụ hoàng thấy bất tài”. Huệ Quý phi muốn dỗ con nhưng Nhị hoàng tử vốn là tiểu bá vương, khó bề nín khóc.
Lưu Cao Thịnh ngoài cửa tưởng trẫm băng hà...
...Trẫm đuổi hết Hoàng hậu cùng Huệ Quý phi ra ngoài.
Kẻ thì kỳ vọng quá cao, kẻ nuông chiều thái quá. Còn Kỷ Tần nuôi con như đồ chơi, chẳng thèm đoái hoài.
Trẫm định đ/ốt hết tiểu thuyết của nàng. Chẳng lẽ nàng tưởng cha mẹ vô trách nhiệm trong sách có thể dạy con thành người lương thiện?
Nhức đầu thay.
Trẫm chợt thấy gánh nặng ngàn cân.
Cứ cách dạy dỗ này, tương lai các hoàng nhi sẽ thành:
Đại hoàng tử Kỳ Lâm – Thái tử hiền lành, giữ nghiệp cũ đủ nhưng khó lòng phát triển.
Nhị hoàng tử Kỳ An – con Huệ Quý phi, trở thành vương gia du đãng ngang ngược.
Tam hoàng tử Kỳ Dương – tính tình lông bông như mẫu thân, chí chẳng tại quan trường.
7
Trẫm bắt đầu dỗ lũ tiểu yêu. Dỗ Tam Nhi xong tới Nhị Nhi, rồi an ủi Thái tử.
Hai đứa nhỏ ngủ say, trẫm dắt Thái tử tới cung điện vắng tìm rư/ợu.
Thái tử đưa tay đón chén, bị trẫm phát vào: “Trẻ con uống gì rư/ợu”. Trẫm lấy từ ng/ực ra bầu rư/ợu trái cây cho hắn.
“Lâm nhi.” Trẫm tính toán mở lời: “Mẫu hậu thương con chẳng kém Huệ Quý phi thương An nhi.
“Hồi nhỏ con sốt cao, ngự y nói không sao. Lúc ấy trẫm còn là Thái tử bận việc nam phương thủy hạn, không chăm được con. Nhưng khi con khỏi, mẫu hậu lại lăn ra ốm. Về sau trẫm mới biết, nàng canh con suốt đêm ngày, thay khăn hạ sốt.
“Nàng vốn là đại tiểu thư, chưa từng làm việc tay chân. Gắng gượng tới khi con khỏe, t/âm th/ần buông lỏng liền sinh bệ/nh.
“Ngày trước nàng thường dẫn con thả diều, bắt chim. Nhưng từ khi lên ngôi Hoàng hậu...” Trẫm nâng bầu rư/ợu: “Nàng là Hoàng hậu tốt.”
“Ừ.” Trẫm vỗ vai Thái tử: “Cũng là người mẹ tốt.
“Nhưng đâu phải lúc nào nàng cũng hoàn hảo.”
Chiều nay trong thư phòng, trẫm bồng Tam Nhi, Huệ Quý phi ôm Nhị Nhi, Hoàng hậu ngồi thẳng nghiêm trang. Thái tử đứng im lặng, hẳn trong lòng đ/au nhói lắm.
Bình luận
Bình luận Facebook