Sau đó, ta rơi xuống tấm đệm mềm mại. Hơi ấm cùng sự trơn láng truyền vào lòng bàn tay, mỗi lần chạm đều đàn hồi. Chưa kịp đứng dậy quan sát, tấm đệm khổng lồ đã gấp nếp từ bốn phía. Qua khe hở, ta thấy nó đang bốc lên không trung với tốc độ kinh người.
- Đây... đây là thứ quái gì?!
Chẳng mấy chốc đã rõ, bởi tấm đệm đưa ta lên cao. Đối diện là phiến đệm thịt tương tự, trên đó Khí - đứa con ngốc của ta - đang ngồi với vẻ mặt kinh hãi. Hai tấm đệm khép lại, dồn chúng tôi vào một chỗ.
Vừa áp sát, ta đã vụt vào đầu nó:
- Đồ tiểu tử hư đốn!
- A Nương!
Khí cũng kh/iếp s/ợ, khóc lóc ấm ức chui vào lòng ta:
- Con sợ lắm!
Trong lúc ta ôm con, phiến thịt tiếp tục thăng lên. Ngay trước mắt, đôi đồng tử đen ngòm như hố thẳm đang dán ch/ặt vào chúng tôi. Đó là gương mặt khổng lồ k/inh h/oàng.
Càng kinh hãi hơn khi...
Gương mặt này giống Khí như đúc. Tấm đệm dưới chân hóa ra là bàn tay khổng lồ của y. Nhìn kỹ, trên cổ hắn lủng lẳng ba khúc gỗ lồi lõm trông quen mắt.
Liếc nhìn vực thẳm, ký ức đêm ấy bỗng ùa về như chớp gi/ật. Đêm ta lần đầu nghe khúc nhạc trật tự. Ta mê mẩn theo tiếng sáo, lén trốn khỏi lều vượt rừng vượt suối, tìm đến vực sâu hoang dã này.
Rồi ta phát hiện gã khổng lồ đang chạy trong vực thẳm. Hắn cũng trông thấy ta, giậm chân xuống đất biến vào hư không, để lại dấu chân khổng lồ in sâu trong lòng đất. Có lẽ vì quá kinh hãi, ta đã tự xóa đi ký ức ấy.
Giờ đây, trước vẻ mặt hoảng lo/ạn của ta, gã khổng lồ cất giọng êm ái dịu dàng trái ngược hình dạng:
- Ngươi không gh/ét bỏ nó, vậy có gh/ét ta không?
29
Chưa kịp hiểu ý, gã khổng lồ đã duỗi tay đặt nhẹ hai mẹ con ta xuống đất. Trước mặt vẫn là "Đế Khốc" khi nãy. Nhưng y đột nhiên quỳ rạp xuống, hai vai run lẩy bẩy trước bản thể thực sự.
Ta đứng trước mặt y, quát lạnh:
- Quả trứng chim non kia, chính ngươi lén bỏ vào phải không?
Đối phương im lặng. Bỗng một Đế Khốc khác xuất hiện. Khí ôm ch/ặt tay ta ngơ ngác:
- A Nương, sao lại có hai A Da?
Phân biệt thật giả chẳng khó. Kẻ mạo danh vừa thấy chính chủ đã khóc lóc van xin:
- Thần Chủ, xin ngài nghe tiểu thần! Thả hai mẹ con họ ra, sau này tất sinh họa!
- Huyền Điểu!
Tiếng quát thần uy khiến y cúi rạp người, thân hình dần biến đổi thành dáng vẻ thon g/ầy yếu ớt. Gương mặt tuấn tú đẫm lệ:
- Ngài đã thấy đấy, hắn không kềm chế được bản tính! Làm sao gánh vác trọng trách?
- Nguyên phi Khương thị nhu nhược, ngài cũng vậy sao?
Đế Khốc đứng lặng giữa gió lạnh, gương mặt bình thản:
- Không liên quan nàng ấy, là ta tự nguyện.
Nghe hai người nói chuyện như đ/á/nh đố, ta đưa Khí ra sau lưng, c/ắt ngang:
- Con ta chỉ thích ăn trứng, có đáng đến mức sinh tử?
Cả hai đồng thanh:
- Ngươi không hiểu.
Tốt tốt, ta không hiểu.
- Thiên địa này chỉ cần một vị thần.
Đế Khốc khẽ mấp máy:
- Ta đã quyết, nhường thần vị cho Khí.
Câu nói khiến ta sững sờ, Huyền Điểu trên đất gào thét:
- Không! Tà vật đó... hắn không xứng!
Vị thần nhíu mày, ánh mắt như băng giá khiến người ta phải cúi đầu:
- Hắn không phải tà vật.
Nghe lời phủ nhận, ta chợt hiểu ra:
- Vậy từ đầu không có vực thẳm, phải không?
Đế Khốc gật đầu:
- Đúng vậy.
- Thần minh cùng thiện á/c đồng hành, gánh chịu khổ đ/au oán h/ận của chúng sinh. Như tính người có tốt x/ấu, vốn là nhất thể.
Ta nghi hoặc:
- Vậy hôm ấy, ngài mới chạy trong vực thẳm?
Đối phương ho khan:
- Là... tản bộ.
Vì không chịu nổi á/c ý nhân gian, thần minh hóa thân thành gã khổng lồ dữ tợn. Mỗi đêm lại chạy cuồ/ng lo/ạn trong hố sâu, để lại dấu chân ngập tràn tà á/c sau khi bị phàm nhân phát hiện...
Thảo nào ngài đặt tên con là "Khí"!
Ta do dự:
- Nhưng Khí còn là trẻ con...
- Không kịp nữa. Chỉ có thần tính áp chế được tà tính.
Đế Khốc lắc đầu:
- Ta đã quyết. Trao cho nó không chỉ thần vị, mà còn đế vị.
Huyền Điểu lao tới nắm vạt áo:
- Thần Chủ! Quyết định quá vội vàng! Nó chỉ là con phàm nhân, ngài...
- Huyền Điểu, ngươi chưa làm cha, không hiểu được.
Đế Khốc xoa đầu Khí:
- Chỉ cần nghe nó gọi một tiếng cha, ngươi sẽ biết tất cả đều hóa hư vô.
Huyền Điểu ngã ngồi thất thần:
- Thiên hạ... sẽ nghi ngờ thần uy...
- Không lâu đâu.
Thần minh vuốt ve cánh tay đầy thương tích của đứa trẻ, ánh sáng lấp lánh trên gương mặt cao quý chưa từng có:
- Dù ban đầu tên nó là Khí, nhưng nó chưa từng bỏ rơi ai. Nó sẵn lòng giúp người, dù bị ch/ửi bới sau lưng. Nó cam chịu nỗi đói th/iêu đ/ốt, chẳng hề làm tổn thương mẫu thân.
- Khí có tấm lòng trong trắng, như mẹ nó vậy.
Nghe lời khen hiếm hoi của phụ thân, Khí e lệ nở nụ cười con trẻ.
Chương 9
Chương 12
Chương 6
Chương 5
Chương 8
Chương 7
Chương 10
Chương 13
Bình luận
Bình luận Facebook