「Nhưng Diệu Tổ bướng lắm, không nghe lời. Bạn gái nó lại thích làm đẹp và ăn chơi. Hai đứa thường xuyên ra ngoài chơi, đi ăn xem phim.
「Tôi biết hoàn cảnh nhà em khó khăn, nghe các bạn trong lớp kể Diệu Tổ lén đi làm thêm, rửa bát trong quán ăn, giao đồ ăn để ki/ếm tiền chơi với cô gái đó.
「Sau này có lẽ cô gái phát hiện Diệu Tổ đi rửa bát, cảm thấy mất mặt nên đòi chia tay. Diệu Tổ không nghĩ thông suốt nên đã đi đến bước đường cùng."
Giáo viên nói xong, thở dài nhiều lần.
Tôi hít một hơi: "Cô gái đó giờ ở đâu?"
"Diệu Tổ đứng đợi nó trên sân thượng mãi, đợi rất lâu mà nó không đến. Hừ..."
Tôi lau nước mắt, không hỏi thêm nữa.
Cuối hành lang, đèn phòng mổ đỏ rực chói mắt.
Bên kia hành lang, người bố cả đời lam lũ của tôi dường như bạc trắng đầu chỉ trong tích tắc.
Tôi vẫn nhớ mùa hè năm ấy.
Diệu Tổ chất củi dưới mái hiên, rửa tay giúp tôi vo gạo.
Gương mặt đen nhẻm chất phác của cậu thiếu niên vẫn còn non nớt, ngẩng cằm cười tít mắt nói với tôi:
"Chị yên tâm học đi, cùng lắm em học hết cấp hai sẽ đi làm, ki/ếm tiền nuôi chị ăn học."
"Nhà họ La ta mà có được đứa sinh viên đại học, tổ tiên dưới suối vàng cũng vui sướng bốc khói xanh!"
Ánh mắt lấp lánh hi vọng ngày ấy của nó, từ nay về sau chỉ sợ không còn được thấy nữa.
25
Trời tối đen, Ngô Lãng đi m/ua đồ ăn về.
Bố tôi và tôi đều không muốn ăn, Ngô Lãng cũng không ép.
"Tiểu Tịch, lúc m/ua cơm anh có ghé qua bến xe. Chuyến muộn nhất về tỉnh là 10h, anh đã m/ua vé rồi."
Bố tôi ngẩng đầu, giọng khàn đặc hỏi: "Con về trường à?"
"Vâng, sáng mai con có cuộc thi."
"Không thể không đi sao?"
Tôi nhẹ giọng giải thích: "Bố ơi, cuộc thi ngày mai rất quan trọng, con thi xong sẽ xin nghỉ về ngay. Bố hãy..."
Ông đột nhiên nổi gi/ận: "Cái cuộc thi nào quan trọng hơn em con? Em con còn sống ch*t trong phòng mổ mà con đã muốn đi?"
Giọng ông vang vọng khắp hành lang vắng lặng.
"Bố hỏi thẳng này, thi cử hay em con quan trọng hơn?"
Ông giơ tay định t/át tôi.
Ngô Lãng nhanh tay nắm cổ tay ông: "Bác đừng kích động!"
Tôi nhìn bố, lòng ngập tràn bất lực.
Cả đời ông chưa từng biết thế giới ngoài kia, chưa được cắp sách tới trường.
Hai biến cố lớn nhất đời ông là mẹ tôi mất khi sinh nở và Diệu Tổ nhảy lầu.
Tôi biết lúc này ông h/oảng s/ợ, tự trách, cũng hiểu tôi là người thân duy nhất ông còn trông cậy.
Nhưng ông không biết cách biểu đạt, chỉ biến nỗi sợ thành tiếng gào thét.
Hình như càng hét to, ông càng đỡ sợ hơn.
Tôi hít một hơi, bước tới ôm lấy bố.
Trong ký ức, ông từng là lực điền cao lớn hiên ngang.
Năm tháng mài mòn, giờ đây chỉ còn là ông lão g/ầy guộc khom lưng.
"Bố đừng sợ, có con ở đây."
Nỗi đ/au đ/è nén bấy lâu bỗng trào ra, ông oà khóc như trẻ con.
26
Đèn phòng mổ vụt tắt.
Bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang nói:
"Ca mổ thành công, người nhà đi thanh toán viện phí nhé."
Viện phí? Nhà lấy đâu ra tiền?
Không lâu sau, hai người cô tới, mang theo số tiền v/ay mượn khắp nơi để đóng đủ viện phí.
Có hai cô ở bên, bố tôi cũng bình tĩnh hơn.
Tôi dặn dò đủ điều rồi cùng Ngô Lãng hối hả ra bến xe, vừa kịp lên chuyến xe tốc hành cuối ngày về tỉnh.
Xe đêm vắng tanh, lèo tèo vài hành khách.
Xe từ từ lăn bánh, lao vút trong đêm.
Tôi chợt thấy kiệt sức.
16 năm qua, cuộc đời chưa từng ban cho tôi chút ngọt ngào nào.
Tôi đi chân trần trên bãi gai góc, tưởng đã sắp tới con đường bằng phẳng.
Nhưng số phận lại giáng thêm đò/n đ/au.
Bố già yếu, Diệu Tổ tàn phế, liệu tôi còn được tiếp tục đi học?
Nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, tôi thấy tương lai mình cũng u ám như thế.
Nước mắt lã chã rơi không ngừng, tôi chẳng buồn lau.
Ngô Lãng ngập ngừng, khẽ kéo vai tôi tựa vào người anh.
"Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Anh ở đây rồi."
27
Xuống xe lúc nửa đêm.
"Tiểu Tịch, em có mang chìa khóa nhà không?"
Tôi lắc đầu: "Để trong ký túc xá rồi."
"Ch*t, anh cũng quên chìa khóa. Bố anh đi họp Bắc Kinh, mẹ anh công tác Thâm Quyến."
"Thế này thì sao? Ký túc cũng đóng cửa rồi."
"Hay ta ra quán net qua đêm? À không được, ngày mai em có thi, cần nghỉ ngơi."
Anh gãi đầu đi lại mấy vòng: "Chỉ còn cách thuê phòng trọ thôi."
Nói xong, mặt anh ửng đỏ.
Bình thường tôi hẳn đã xao xuyến.
Nhưng lúc này gia biến, lòng tôi chán nản, chẳng nghĩ ngợi gì.
Chỉ gật đầu vô h/ồn: "Hôm nay tốn nhiều tiền của anh, em sẽ ghi sổ, ngày sau nhất định trả lại."
Ngô Lãng sững người, siết vai tôi: "Mẹ anh kinh doanh lớn, chút tiền này không đáng kể. Anh... đừng trả lại."
Tôi còn muốn nói gì, anh đã vội lên xe máy: "Không bàn nữa, lên xe đi."
28
Làm thủ tục nhận phòng xong đã gần 1h sáng.
Vì không mang CMND, không thể vào khách sạn chuẩn.
Ngô Lãng tìm được nhà trọ sạch sẽ, chỉ còn một phòng đôi.
Anh ngượng ngùng nhìn tôi.
Tôi gật đầu: "Ở đây được rồi, khuya lắm rồi."
Anh ừ một tiếng, cầm thẻ phòng dắt tôi lên lầu.
Vào phòng, đóng cửa, bật đèn.
Ngô Lãng hiếm khi lúng túng đến thế:
"Em đi tắm trước đi, nghỉ ngơi sớm."
Tôi đỏ mặt khẽ dạ.
Khi tôi tắm xong, anh đã trải chiếu dưới đất.
"Anh ngủ dưới này, em yên tâm."
Tôi bật cười: "Em có lo lắng gì đâu."
Anh gãi đầu: "Thế... thế anh đi tắm đây."
Tôi nằm cuộn tròn trong chăn, lắng nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm, lòng bỗng chơi vơi.
Bình luận
Bình luận Facebook