Cùng Bạn Lên Mây Xanh

Chương 5

11/06/2025 05:35

Chủ yếu là do Ngô Lãng quá đẹp trai, body cực chuẩn với chiều cao 1m9, vai rộng eo thon, đường nét cơ bụng hoàn hảo. Có lần anh ấy tham gia giải đấu cấp quốc gia, màn hình lớn ở tầng một chiếu trực tiếp, hầu như toàn bộ nữ sinh trong trường đổ xô xuống tầng dưới xem, đến chuông vào lớp cũng chẳng ai chịu về. Trên sân đấu, Ngô Lãng khác hẳn ngày thường. Nếu như thường ngày anh hay đùa cợt, có vẻ chẳng để tâm điều gì, thì khi thi đấu lại nghiêm túc khác thường: môi mím ch/ặt, ánh mắt kiên định. Tiếng còi vang lên, Ngô Lãng lao mình xuống làn nước. Đám đông học sinh đồng thanh hô "cố lên", như thể qua màn hình vẫn có thể tiếp thêm sức mạnh cho anh. Tôi tựa người trên lan can tầng hai, nhìn hình bóng Ngô Lãng từ xa mà lòng dậy sóng. Từ ngày lên tỉnh, tôi thường ở nội trú, cuối tuần hay đến nhà Ngô Lãng. Một là vì chú Ngô muốn trao đổi toán học, hai là để kèm cặp anh chàng. Lạ thay, chú Ngô là giáo sư toán còn con trai lại dốt đặc môn này. Mỗi lần giảng bài là hai cha con lại cãi nhau om sòm. Chú không tin tưởng lò luyện bên ngoài nên nhờ tôi phụ đạo. Nhờ vậy, tôi và Ngô Lãng càng ngày càng thân. Cũng nhờ thế, tôi tự cho mình có chút lợi thế "gần nước hưởng trăng" so với các cô gái hâm m/ộ anh. Nhưng biết bao người thích anh, ngay cả hoa khôi lớp tôi - Trần Hương - cũng để ý đến Ngô Lãng. Tôi thì đáng là bao? Dù những năm gần đây đã khá hơn, cao lên 1m68, ít phơi nắng nên da trắng ra đôi phần. Nhưng đâu thể so bì với các cô gái thành thị như Trần Hương. Tôi chỉ dám giấu kín tình cảm vào sâu thẳm trái tim. 18 Cuối tuần, tôi như thường lệ đến nhà anh ăn cơm, kèm bài. Do đến thường xuyên, dì Trương đã đưa tôi chìa khóa. Gõ cửa một hồi không thấy ai đáp, tôi tự mở cửa. Đúng lúc Ngô Lãng từ tầng hai bước xuống, mặc quần thể thao xám, cởi trần, khăn tắm vắt vai, tóc ướt nhễ nhại vừa tắm xong. Thân hình vận động viên săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn, đường nét hoàn hảo từ vai rộng đến eo thon, đường cơ cá m/ập ẩn vào trong quần. Tôi thảng thốt kêu lên, mặt đỏ bừng. Mắt không biết đặt đâu cho phải. Ngô Lãng vừa lau tóc vừa bước tới: "Hét cái gì thế?" Nói rồi xoa đầu tôi, xong mới lảng vào bếp. Giờ anh đã quen thân, rất thích trêu đùa kiểu này. Tôi giả vờ khó chịu nhưng trong lòng thì thầm mừng. "Chú thím đâu rồi?" "Đi ăn cỗ rồi." "Sao anh không đi?" Ngô Lãng mở tủ lạnh lấy lon Coca đ/á, bật nắp uống ừng ực. Nước đọng trên cằm lăn dài qua yết hầu sắc cạnh, chảy xuống xươ/ng đò/n. "Không ở nhà thì mày ăn gì?" Lúc này tôi mới để ý trên bàn có hai tô mì trứng cà chua. "Uống gì? Coca lạnh được không?" Tôi gật đầu: "Ừ." 19 Ăn xong, tôi lên phòng kèm bài cho anh. Bỗng bụng đ/au quặn. Một luồng hơi ấm tràn ra, tôi ôm bụng thầm kêu khổ. Đáng đời vì uống lon nước lạnh. Ngô Lãng thấy tôi co ro, hốt hoảng hỏi: "Có sao không?" Tôi đỏ mặt: "Không... chắc là đến tháng." Dù biết đây là chuyện thường tình, anh chàng tuổi mới lớn vẫn ngượng chín mặt. Ngô Lãng ho khan: "Thế... thế giờ làm sao? À, mẹ tao chắc có băng vệ sinh, nhưng không biết để đâu. Để tao đi tìm?" Tôi gật đầu. Anh chồm dậy chạy vội vào nhà vệ sinh. Lục lọi từ tầng một đến tầng ba vẫn không thấy gì. Ngô Lãng gãi đầu: "Tao ra tiệm m/ua cho, đợi chút." Một thanh niên chuẩn "thẳng tuột" đi m/ua băng vệ sinh thay tôi? Định ngăn lại thì anh đã cầm điện thoại phóng đi. Một lát sau, Ngô Lãng về tay xách túi đen, tay ôm gấu bông khổng lồ. Ồ, anh định dùng thú nhồi bông an ủi cơn đ/au của tôi sao? Nghĩ vậy mà lòng ngọt lịm. Nhưng hóa ra tôi đã hiểu nhầm. "Xui quá, đang m/ua đồ thì gặp Trần Hương. Cô ta nhìn tao như thấy quái vật, hỏi m/ua cho ai." Tôi bật cười: "Anh trả lời sao?" "Bảo m/ua cho mẹ chứ sao." Tôi chỉ chú gấu bông: "Còn cái này..." "À, Trần Hương đưa, bảo chúc mừng tao đoạt huy chương đồng. Tao từ chối nhưng cô ta cứ ép." Trên cổ gấu bông thắt nơ lụa tinh tế, rõ ràng được chuẩn bị kỹ lưỡng. Tôi đoán Trần Hương cố tình đến tặng quà, tình cờ thấy Ngô Lãng đi m/ua đồ nên xông vào. Chỉ có Ngô Lãng "gỗ đ/á" mới nghĩ đó là ngẫu nhiên. Tôi lục cặp lấy túi ni lông, bên trong là đôi giày vải đế trắng: "Thực ra em cũng có quà cho anh, định lúc về mới đưa." Đôi giày tôi tự tay may từ lâu, mang từ Kim Nga Trấn lên tỉnh mà chưa dịp trao. Ngô Lãng nhìn đôi giày, thoáng ngẩn người. Rồi bỗng cười tươi: "Em còn nhớ à?" Đương nhiên tôi nhớ, anh từng khen giày vải của tôi đẹp. "Tự tay em làm, mong anh đừng chê." Ngô Lãng gi/ật lấy giày: "Thích lắm." Đưa túi băng vệ sinh cho tôi: "Em... em đi thay đi." "À, mặc tạm áo của anh nhé. Đợi chút, tao đi lấy." Từ đó, Ngô Lãng thường xuyên đi đôi giày vải đến lớp. Đôi lúc tôi tự hỏi, phải chăng anh cũng có tình cảm với mình? Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua rồi tan.

Danh sách chương

5 chương
11/06/2025 05:39
0
11/06/2025 05:37
0
11/06/2025 05:35
0
11/06/2025 05:33
0
11/06/2025 05:31
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu