Buổi biểu diễn đầu tiên trước mười vạn người của Chu Thụ, anh hát bài tình ca viết cho tôi nhiều năm trước để cầu hôn người yêu mới. Camera quét qua khán phòng, cũng lướt qua tôi trong một giây. Sau khi tan buổi, tôi bị ai đó lôi vào xe, Chu Thụ nắm ch/ặt cổ tay tôi, gằn giọng hỏi: "Sao em còn xuất hiện? Em muốn gì, rốt cuộc thế nào mới chịu buông tha anh?" Tôi suy nghĩ một chút: "Cho em thêm ba triệu nữa đi." Anh cười kh/inh bỉ, mở séc ném vào mặt tôi: "Anh biết ngay em chỉ vì tiền mà thôi." Sau đó anh đuổi theo đến bệ/nh viện, mắt đỏ hoe hỏi bác sĩ: "Rốt cuộc phải làm sao mới chữa khỏi cho cô ấy?" Tôi ở bên thở dài: "Chu Thụ, anh rõ mà, u/ng t/hư giai đoạn cuối bao nhiêu tiền cũng không chữa được."
1
Khi bác sĩ đưa tờ chẩn đoán cho tôi, Chu Thụ vừa gọi điện tới. Tôi ra hiệu anh đừng nói, rồi bắt máy. Người nói không phải Chu Thụ, mà là giọng nữ lạnh lùng, gọn gàng: "Cô Đường Dung, Chu Thụ hiện đang trong giai đoạn then chốt thăng tiến sự nghiệp, năng lực của cô có hạn, không thể tiếp tục đảm nhận công việc quản lý. Công ty Nhiên Tinh sẽ chi trả bồi thường hợp lý, mong cô sau này không tiếp xúc với anh ấy nữa." Cô ta nói nhiều, thấy tôi im lặng mãi, giọng cuối cùng hơi mất bình tĩnh: "Cô còn yêu cầu gì nữa?" "Tôi muốn gặp Chu Thụ lần nữa." Bên kia đột nhiên im bặt. Một lúc sau, tôi nghe giọng vô cùng quen thuộc, lạnh lùng và thờ ơ: "Đồng ý cho cô ta." Là Chu Thụ.
2
Trước khi rời bệ/nh viện, bác sĩ dặn đi dặn lại: "Cô Đường, tế bào u/ng t/hư của cô đã có dấu hiệu di căn, phải nhập viện hóa trị sớm." Tôi nhẹ nhàng đáp vâng, gấp tờ chẩn đoán cất vào túi. Địa điểm gặp mặt hẹn trước là một căn phòng cao cấp trên tầng thượng khách sạn. Bước vào, căn phòng bừa bộn, ngập mùi khó tả. Cơn buồn nôn dâng trào, tôi lao vào nhà vệ sinh nôn khan rất lâu, gần như ói cả mật. Chu Thụ đứng bên cửa sổ, mặt lạnh nhìn tôi: "Em còn muốn bồi thường gì nữa, nhất định phải gặp mặt mới nói được?" La Thu ngồi trên ghế sofa, thò đầu ra: "Chị Đường à, lòng tham không đáy, chị chỉ là quản lý thôi, muốn bao nhiêu bồi thường mới đủ đây?" Cô là tiểu muội cùng công ty của Chu Thụ, khuôn mặt xinh xắn. Tôi nhìn cô, chợt mơ hồ. Chu Thụ vừa ký hợp đồng với Nhiên Tinh hai năm trước đã quen La Thu. Cô gái rõ ràng có cảm tình với anh, nhưng lúc đó Chu Thụ chỉ có mỗi tôi trong lòng. Tình hình thay đổi từ khi nào? Hình như là mùa đông năm ngoái, tối nọ Chu Thụ tham gia sự kiện, sắp đến lượt anh biểu diễn nhưng mãi không ra. Tôi vào tìm, thấy anh và La Thu trong phòng trang điểm, La Thu quay lưng, cả người bị anh vòng tay ôm. Chu Thụ cúi đầu cài dây chuyền sau gáy cho cô: "Nước hoa này mùi gì thế? Khá thơm đấy." "Hoa sú/ng." Cài xong, La Thu quay lại cười: "Nếu sư huynh thích, hôm nào em tặng anh một chai nhé." Nói chuyện, môi cô khẽ chạm má Chu Thụ. Cả hai đột nhiên đứng hình, trong không khí mơ hồ, La Thu ngẩng mắt, tai và mặt đều đỏ ửng. "Đường Dung, giải quyết việc này nhanh lên, tối nay chúng tôi còn có hoạt động." Câu nói lạnh lùng của Chu Thụ kéo tôi về thực tại. Tôi gắng kìm nỗi đ/au trào lên trong lòng, mỉm cười: "Giá anh đưa trước kia, là dành cho quản lý. Nhưng trong lòng anh rõ, qu/an h/ệ chúng ta không chỉ đơn giản thế." Chu Thụ phản ứng dữ dội, anh đứng bật dậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm. Một lúc sau, anh hạ giọng nói với La Thu: "Em ra ngoài trước, anh nói chuyện với cô ta." La Thu vừa đi, anh lập tức bước tới trước mặt tôi, siết ch/ặt cổ tay tôi: "Đường Dung, em muốn h/ủy ho/ại anh sao?" Ngày trước khi nhìn tôi, mắt anh luôn chứa đầy tình yêu nồng ch/áy, giờ chỉ còn sự gh/ét bỏ tận xươ/ng. Anh dường như muốn gi*t tôi. Tôi khó nhọc nhếch môi: "Anh không nói với họ, chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, phải không?" "Ừ, anh không nói." Tay anh nắm tôi càng siết ch/ặt, như muốn tôi đ/au đến ch*t, "Nhờ cái giấy kết hôn đó, không thì giờ em lấy tư cách gì để tống tiền anh, đúng không?"
3
Tôi nhớ hai năm trước, khi anh dẫn tôi đến ủy ban nhân dân đăng ký kết hôn, nói: "Từ giờ trở đi, từng đồng anh ki/ếm được đều là tài sản chung của vợ chồng ta. Đường Dung, anh thật sự, từ năm mười tám tuổi đã mong chờ ngày này." Lúc đó, Chu Thụ như chú chó con quấn quít, thậm chí đi diễn ở lễ hội âm nhạc nào cũng dẫn tôi theo. Hóa ra một ngày, chó con cũng quay đầu lại cắn tôi. Tôi nhìn thẳng mắt anh, bình thản nói: "Em muốn sáu mươi triệu." Anh mới nổi chưa lâu, đến giờ cũng chỉ ki/ếm được khoảng đó. Đưa tôi rồi, các khoản vốn sau này chắc chắn sẽ gặp khó khăn. "Không thể được." Anh buông tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm, "Nếu em thật lòng muốn đoạn tuyệt, hãy đưa ra mức giá hợp lý, chúng ta nói chuyện sau. Đường Dung, em không đáng giá như em tưởng đâu." Chúng tôi bên nhau, trọn mười một năm, từ lúc cả hai tay trắng đến giờ. Giờ anh một câu đã định tính. — Đường Dung, đừng tưởng bản thân đáng giá đến thế. Chu Thụ đóng sầm cửa bỏ đi, tôi bước đến cửa, vừa thấy La Thu ôm lấy anh, dịu dàng dỗ dành. Cô chỉ nói vài câu, biểu cảm Chu Thụ lập tức dịu lại. Anh ôm La Thu vào lòng. Khi ngẩng mắt, rõ ràng thấy tôi đứng bên cửa, nhưng nụ hôn vẫn không chút do dự. La Thu mềm mại làm nũng: "Nhẹ thôi anh." Tôi đứng trong phòng, mùi xung quanh dần bao phủ, như sóng dâng, mang đến cảm giác ngạt thở, cận kề cái ch*t. Thật ra giờ tôi một thân một mình, tiền bạc cũng chẳng dùng đến. Chỉ là... tôi quá đ/au lòng, quá đ/au lòng. Ngoài việc lấy số tiền này, tôi thật sự không nghĩ ra cách nào khác, không liên lụy bản thân mà khiến anh khổ sở như tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook