Trong lòng ta đ/au đớn khôn ng/uôi, càng nén nước mắt lại càng tuôn rơi dữ dội:
「Lục Phỉ, ta đã được nước Sở đưa đến hòa thân, là vợ của ngươi, lẽ nào ngươi tưởng rằng nếu ngươi ch*t, ta có thể bình yên vô sự cải giá hay sao?」
「Công chúa……」
「Đừng gọi ta là công chúa!」 Ta quay đầu lại, gi/ận dữ nói, 「Lẽ nào ta không có tên sao? Tiểu tự của ta là Doanh Chi, ngươi rõ ràng biết, vậy mà vẫn một tiếng công chúa gọi ta, rốt cuộc là có ý gì?」
Lục Phỉ không trả lời, hắn không nói lời nào mà tiến lại gần, dùng sức hôn lên môi ta.
Nụ hôn này so với sự dịu dàng kiềm chế trước kia hoàn toàn trái ngược, mang theo sự xâm lược mãnh liệt, và sự tà/n nh/ẫn liều lĩnh.
Ta lại không cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại từ những cơn đ/au nhói li ti ấy, nắm bắt được chút bình yên mỏng manh.
「Doanh Chi.」 Hắn dịu giọng dỗ dành ta, 「Là lỗi của ta, đừng gi/ận nữa được không?」
Ta thật dễ dỗ, nghe hắn gọi ta như vậy, trong nháy mắt không nổi gi/ận nữa, nhưng lại muốn nhân cơ hội thương lượng điều kiện, bèn cố ý làm bộ nghiêm nghị:
「Vậy ngươi phải đồng ý một yêu cầu của ta.」
「Cái gì?」
「Tối nay cùng ta động phòng.」
Lời ta vừa dứt, Lục Phỉ còn chưa kịp phản ứng, A Thất đang quỳ bên cạnh bỗng đứng dậy, vút bay đi mất.
「……」
Ta ngây người nhìn hướng hắn rời đi, Lục Phỉ lại rất bình tĩnh: 「Không cần lo lắng, A Thất x/ấu hổ thôi.」
8
Lục Phỉ không trả lời ta, ta coi như hắn mặc nhiên đồng ý, đêm hôm đó liền xách một bầu rư/ợu, đến gõ cửa phòng hắn.
Đây cũng là điều ta học được ở lầu xanh, các chị ấy bảo ta, lần đầu trải việc ấy, khó tránh khỏi căng thẳng, để tránh đ/au đớn, có thể uống rư/ợu cho mình say nửa vời.
Ta đâu có sợ, chủ yếu là lo Lục Phỉ sẽ sợ.
Trước kia ở lầu, Tú bà truyền dạy cho ta quá nhiều kinh nghiệm, những cuốn tranh vẽ lưu truyền nơi phố phường ngõ hẻm, hầu như ta đều xem hết, nhưng chưa từng tự mình trải nghiệm.
Huống chi Lục Phỉ tuy g/ãy chân, nhưng thật sự đẹp trai, đêm hôm đó ta mặc sao mỏng xông vào, nhìn thấy hắn…… hắn……
Nhớ lại những gì thấy đêm đó, tai ta nóng bừng, luồng nóng bức ấy từ đáy lòng ch/áy lan đến đầu ngón tay.
Lục Phỉ uống hai chén rư/ợu, chống cằm ngồi trên sạp mềm đối diện ta, cười gọi: 「Doanh Chi.」
Tiếng gọi ấy thấm đẫm hơi men, mang chút khàn khàn và trầm thấp, trong nháy mắt khiến những ý nghĩ đang nhen nhóm trong lòng ta càng thêm bùng ch/áy.
Ta chớp chớp mắt, uống cạn ngụm rư/ợu cuối cùng, lảo đảo bước đến trước mặt hắn.
Lục Phỉ ngửa đầu nhìn ta.
「Phu quân hai hôm trước cùng ta ngắm cảnh, than thở cuối thu lạnh lẽo, đầy ao hoa sen tàn úa tiêu điều.」 Ta nói giọng mềm mại ngọt ngào, 「Nay ta có một đóa sen, nở mãi không tàn, phu quân có muốn cùng ta thưởng thức?」
Cách nói nửa văn ngôn nửa bạch thoại này là Tú bà dạy ta.
Bà ấy nói, đàn ông thường thích phụ nữ có học vấn, nhưng không mong họ quá học rộng, tốt nhất là những chút học vấn lác đ/á/c ấy, đều dùng vào người họ.
Lục Phỉ quả nhiên khác người, hắn căn bản không mắc bẫy này.
Chỉ đành ngó ta một cách bất lực: 「Nói lời người đi.」
Ta kéo vạt áo, đem đóa sen được thêu rất tinh xảo phô ra trước mặt hắn: 「Lục Phỉ, ta cho ngươi xem một bảo bối.」
Ánh mắt hắn đổ dồn tới, trong chốc lát trở nên thăm thẳm.
Rồi chúng ta thuận lý thành chương lăn vào nhau.
Ta tuy đã say mềm mềm mại mại, nhưng vẫn nhớ vết thương chân của Lục Phỉ, động tác cẩn thận, không bao lâu đã mệt đẫm mồ hôi.
Hắn nắm ch/ặt bàn tay đang cựa quậy của ta, nhìn sâu vào ta: 「Doanh Chi.」
Ta thở hổ/n h/ển đáp: 「Ừm?」
「Ngươi thật sự không hối h/ận sao?」 Lục Phỉ nhìn chằm chằm mắt ta, ánh sáng lấp lánh nhảy múa trong đáy mắt hắn, 「Có những việc một khi đã xảy ra, thì không thể quay đầu nữa.」
Đến lúc này rồi, hắn lại còn nói lời như thế? Không thấy ta đã mệt đẫm mồ hôi rồi sao?
Ta hoàn toàn mất kiên nhẫn, cúi đầu cắn mạnh một cái vào hõm vai hắn, hằn học nói: 「Hoặc là cố gắng, hoặc là im miệng.」
Ngoài cửa sổ mưa rơi lâm thâm.
Trời càng thêm lạnh.
Mũi ta lại đầy những giọt mồ hôi li ti.
Cuối cùng, Lục Phỉ ngẩng người lên, hôn lên mắt ta, áy náy nói: 「Là ta không tốt.」
Ta nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp đẽ nhuốm hồng nhạt của hắn, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ.
——Lời nói hôm đó trước mặt Thập hoàng tử và Nhị hoàng tử, cũng không tính là ta nói dối.
Có những việc, sau khi xảy ra một lần, về sau thuận lý thành chương nhiều lắm.
Một buổi sáng, Lục Phỉ thức dậy đi thư phòng xử lý công vụ, ta ngủ thêm một giấc, đến khi dậy đã gần trưa.
Đàn Vân bưng áo váy màu hồng nước mới làm đến cho ta mặc.
Ta buộc ch/ặt tiểu y, nhảy xuống giường, đối trước bóng mình trong gương đồng ngắm nghía một lát, quay đầu hỏi nàng: 「Eo ta có phải lại thon hơn không?」
「Vâng, điện hạ đặc biệt dặn nô tài, hoàng tử phi hiện nay vất vả tần tảo, cần ăn nhiều món ngon bồi bổ. Nên nô tài bảo tiểu trù phòng nấu canh bồ câu long nhãn bổ dưỡng……」
Bình luận
Bình luận Facebook