Tôi không hiểu tại sao hắn lại nghĩ tôi quan tâm chuyện làm thiếu nữ nguyên khí, nhưng không ngăn tôi vui vẻ nhận quà. Trong phòng nghỉ chỉ còn tôi và Tuân Trạch. Tôi bình thản đóng tập kịch bản, thẳng thừng từ chối: 'Không được.'
Tôi đoán trước nay hắn luôn thuận buồm xuôi gió, bất kỳ phụ nữ nào bị ánh mắt long lanh ngấn nước kia nhìn đều vui vẻ dâng lên thứ hắn muốn. Bởi vậy hắn mới ngạc nhiên đến thế.
Tuân Trạch ngơ ngác: 'Vì sao?'
'Tặng phẩm của người khác, không tiện cho.'
Hắn 'Ừ' một tiếng, thấy tôi lại lấy điện thoại ra nghịch, mới hỏi: 'Chị ơi, ai tặng thế?'
Tôi nhướng mày, không trả lời mà hỏi ngược: 'Tiểu Tuân, có phải em gọi bất kỳ người phụ nữ nào không nhớ tên đều là chị không?'
Mặt Tuân Trạch đơ cứng như phim bị lag. Tôi ngáp dài, giọng lơ đễnh: 'Đã nhờ quản lý gửi link gối tựa cùng shop cho quản lý của em rồi. Gợi ý nho nhỏ: Nếu thật không nhớ tên, hãy thêm chút hậu tố. Lần sau gọi chị là "Chị keo kiệt không tặng gối" được không?'
Mặt hắn biến sắc, lẳng lặng rời đi có lẽ cũng ra nhà vệ sinh. Tôi véo vành tai gấu bông, chuông điện thoại vang lên - tin nhắn từ Lâm Hoài.
Tiểu Lâm: 'Xin lỗi, tôi không hiểu ý tin nhắn trước của cô?'
Tôi: 'Ý là vì không muốn tặng lại gối của anh nên tôi đã đắc tội với tiểu thiên vương Rap Tuân Trạch. Giờ anh gửi link đền bù cho người ta đi.'
Tiểu Lâm im lặng vài giây, có lẽ thấy sự việc phi lý, cân nhắc mới trả lời: 'Nếu Tuân Trạch muốn cái gối đó, cô cứ tặng hắn đi. Dù sao cũng không đáng giá bao nhiêu.'
Tôi cười, gõ tiếp: 'Ừ, với hắn thì không đáng tiền, dùng một ngày là vứt. Nhưng tấm lòng của quản lý tôi là vô giá, phải trân trọng giữ gìn.'
Tiểu Lâm: '...'
Tôi đoán mặt anh ấy lại đỏ lên, bất giác cười khoái chí, lại véo tai gấu. Trong lòng chợt nghĩ: Không biết tai Tiểu Lâm có dễ véo thế không?
21.
99 chàng trai trẻ tranh 7 suất debut. Dù thể loại sống còn đã quá nhàm trong đời thực, nhưng ở 'Hạ Nhật Niệm An', đây là chương trình đầu tiên và sẽ bùng n/ổ thành hiện tượng.
Trong phim, 99 người chỉ là nền mờ không rõ mặt, chủ yếu quay cảnh tán tỉnh giữa các HLV. Nhưng nam 3, 4, 5 đều xuất thân từ đây - sói con, mỹ nam u uất và anh chàng nóng tính.
Phải thừa nhận, 99 gương mặt trai trẻ khiến tôi rối lo/ạn, không nhớ nổi tên. Còn các vai nam phụ thì m/ù tịt vị trí.
Ở vòng sơ loại, tôi ngồi giữa, bên trái Kỷ Vân Phi, phải Tuân Trạch. Tuân Trạch uống cà phê đen trước khi lên sân khấu nhưng vẫn lờ đờ. Lớp trang điểm sắc bén cùng ánh mắt vô h/ồn tạo ra uy lực khó tả khi hắn liếc nhìn thí sinh.
Kỷ Vân Phi ngược lại, thanh tú ôn hòa, chăm chú xem biểu diễn, giọng nói dịu dàng như gió xuân.
Cả hai đều hỏi ý kiến tôi khi chấm điểm. Kỷ Vân Phi thì có lý, nhưng Tuân Trạch không quen. Tôi lịch sự: 'Tuân tiên sinh tự quyết định là được.'
'Chị không muốn nói chuyện với em sao?' Tuân Trạch dùng giọng nũng nịu.
Tôi nhắc khéo: 'Đang quay đó.'
'Hề gì?'
'Nên tập trung xem biểu diễn.'
'Em thấy... không ai đẹp bằng chị.'
Tôi không hiểu sao hắn đột nhiên tán tỉnh, đã lâu không gặp chiêu trẻ con này nên gi/ật mình. Tỉnh lại, tôi thành thật: 'Nhưng em biết không, có vài người trẻ hơn và đẹp trai hơn em đó.'
Tuân Trạch nghẹn lời: '...'
Hắn như chỉ đang tìm niềm vui khi buồn ngủ, không bận tâm câu trả lời, nói vài câu rồi tiếp tục xem biểu diễn, tỏ ra rất khôn ngoan.
Trước khi quay, tôi đã ôn nghiệp vụ HLV, nhận xét không đến nỗi lộ sơ hở. Nhưng tôi ít nói, chỉ thốt 'Tuyệt lắm' khi xem vũ đạo xuất sắc.
Từ khi xuyên về, tôi phát hiện nhiều người khác với hình tượng trong phim. Các vai chính đã đành, ngay cả F3 sống còn tôi cũng không nhận ra.
Là do hiệu ứng cánh bướm, hay nguyên nhân khác?
Đang suy nghĩ thì Lục Thịnh lên sân khấu. Màn trình diễn bất ngờ khá ổn. Tôi bình thản chấm B, ngẩng đầu thấy hắn đang nhìn mình.
Ánh mắt trong veo, tò mò, khác hẳn vẻ ngạo mạn lạnh lùng trước đây. Hắn nhanh chóng quay đi, lau mồ hôi, vẫn giữ vẻ mặt khó ưa như không có chuyện gì.
Tôi nhìn theo, trầm ngâm.
Bình luận
Bình luận Facebook