Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Mỗi tối, tôi thường dựa vào cửa ra vào thẫn thờ, không dám nghĩ anh ấy đã đi đâu, cũng không dám nghĩ anh ấy đang ở cùng ai.
Một đêm nọ, Lục Trưng s/ay rư/ợu được... Tiểu Mỹ đưa về nhà.
Anh loạng choạng ngã vật ra ghế sofa, im lặng không nói gì, chân mày nhíu ch/ặt.
Tiểu Mỹ thở dài: "Lục Trưng, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Tôi đờ đẫn đứng bên cạnh, nhất thời có chút bối rối.
Mãi sau mới nghe thấy giọng anh khàn đặc: "Cô ấy biến mất rồi."
Nghe đoạn hội thoại của hai người, đầu óc tôi hỗn lo/ạn, trong đầu lóe lên một ý nghĩ nhưng chưa kịp nắm bắt đã tan biến.
"Em về đi." Lục Trưng đột nhiên ngồi dậy, nói giọng bình thản.
Tiểu Mỹ ngập ngừng muốn nói điều gì nhưng cuối cùng vẫn rời đi.
Lục Trưng ngồi trên sofa trầm mặc rất lâu, lâu đến nỗi tôi tưởng anh đã ngủ thiếp đi thì anh đột nhiên gọi "Thẩm Điềm Điềm".
Tôi theo phản xạ đáp lời, đôi mắt anh lập tức sáng rực lên, tôi tưởng anh lại có thể nhìn thấy tôi, nghe thấy giọng tôi nữa.
Nhưng không phải vậy.
Lục Trưng cười nhẹ tự giễu, nụ cười đầy đắng cay: "Quả nhiên chỉ là ảo giác."
Anh xoa xoa trán, đứng dậy bước loạng choạng về phía thư phòng.
Tôi theo sau anh, thấy anh đi đến trước giá sách lấy ra chiếc khung ảnh, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ngây ngô của tôi trong ảnh.
Trong lòng gi/ật b/ắn!
Hóa ra... anh đã biết!
Sau đó, không rõ anh nghĩ đến điều gì, vội vàng lục trong ngăn kéo bàn làm việc lấy ra mấy tấm ảnh.
Nhìn thấy chiếc máy ảnh quen thuộc, tôi hiểu ra, đó là những bức ảnh x/ấu xí anh chụp tôi vào ngày sinh nhật.
Nhưng khi anh lật từng tấm ảnh xem xong, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Tôi cúi xuống nhìn, ngây người.
Khung cảnh trong ảnh y hệt ngày hôm đó, chỉ có điều... không có bóng dáng tôi.
Vậy rốt cuộc, những gì không giữ được thì mãi mãi không giữ được sao?
Lục Trưng gục ngã trên ghế tựa, động tác mạnh đến mức làm đổ cả chồng giấy tờ trên bàn xuống đất.
Đó là tài liệu thời cấp ba anh mang về trước đây.
Tôi liếc nhìn anh, cảm thấy kỳ lạ không hiểu tại sao giờ anh lại cần những thứ này, nhưng trong một thoáng lơ đễnh, tôi nhìn thấy bài kiểm tra ngữ văn thời cấp ba của mình.
Vẫn còn mấy bản.
Không cần nói đến dòng tên được viết chỉn chu "Thẩm Điềm Điềm", chỉ cần nhìn nét chữ tròn trịa trên bài kiểm tra là tôi có thể nhận ra.
Nhớ lại hồi cấp ba tôi thường bị mọi người nói về chữ viết:
Chữ như người.
Bởi lúc đó tôi... có khuôn mặt bầu bĩnh.
Suy nghĩ kỹ một hồi, tôi thực sự không nhớ đã từng có giao tiếp gì với anh, tại sao bài kiểm tra lại xuất hiện ở chỗ anh.
Tôi học lớp trung bình, anh ở lớp tốt nhất, đâu có liên quan gì đến nhau.
Trong đống bài kiểm tra bị đ/á/nh rơi, có một tờ bên dưới dòng tên bị ai đó viết lại tên tôi lần nữa.
Trông như có người muốn bắt chước nét chữ tôi, nhưng lại viết mạnh mẽ cứng cỏi, không giống tôi, nắn nót mềm mại.
Lục Trưng ngồi trong thư phòng suốt đêm, ngón tay thon dài không rời khỏi tấm ảnh đó, đêm khuya, tôi nghe thấy anh hỏi: "Lần này cậu lại biến mất bao lâu nữa?"
Sáng hôm sau vừa mở cửa, Tiểu Mỹ đã xuất hiện, cô đưa cho Lục Trưng một cuốn sổ nhỏ: "Tối qua tôi quên đưa anh."
Lục Trưng tiếp nhận rồi ném bừa lên bàn trà, tự giễu nói: "Cảm ơn, giờ cũng chẳng dùng đến nữa."
Hai người rời đi, tôi lơ lửng đến bên bàn trà, một cơn gió nhẹ thổi qua làm trang giấy xào xạc.
Tôi nhìn rõ mồn một dòng chữ lớn ghi:
《Sổ tay đuổi gái》
"?"
16
Trước giờ tôi không hiểu tại sao Lục Trưng ngày nào cũng về muộn, giờ thì đã rõ.
Hóa ra anh đi đuổi gái!!!
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là người anh thích không phải Tiểu Mỹ, có lẽ cô ấy chỉ là trợ thủ.
Nhìn cách ghi chép trong cuốn sổ tay này, toàn hình thức hỏi đáp còn kèm minh họa.
Hóa ra đó là lý do suốt thời gian qua Tiểu Mỹ và Lục Trưng thường xuyên ở trong thư phòng.
Không phải Tiểu Mỹ, thì cũng sẽ là người khác...
Giờ anh không cần bận tâm tìm cách cho tôi nữa, cuối cùng đã có thể đi đuổi người khác rồi.
Tôi dựa vào tường ngồi lì cả ngày, đến tối Lục Trưng mở cửa bước vào.
Anh vừa về được một lúc thì bà Chu đến gõ cửa.
Một thời gian không gặp, bà Chu như già đi nhiều, đôi mắt đục ngầu dường như đã trầm tĩnh lại.
Bà nói bà đã nghĩ thông suốt, sẽ không làm mấy trò kia nữa, thực ra bà luôn biết những thứ đó đều là giả dối, chỉ là bà cần chỗ gửi gắm, nếu không những năm tháng ấy bà không biết phải sống sao cho qua.
Giờ đây, bà đã thoát ra, cũng hiểu được việc Lục Trưng nhận đồ của bà là để bà không buồn lòng, nên bà đặc biệt đến để mang những thứ đó đi vứt bỏ.
Lục Trưng khựng lại, cúi người lấy từ ngăn kéo cửa ra vào những món đồ kia, nhưng khi cầm đến hòn đ/á nhân duyên, tay anh trượt làm nó rơi vỡ tan tành.
Bà Chu cười hiền hậu: "Không sao không sao, toàn đồ chợ trời m/ua về, giả cả giả đấy..." Bà cầm những món đồ thở dài, "Tiểu Lục à, khổ cho cháu rồi."
Chương 21
Chương 8
Chương 18
Chương 11
Chương 18
Chương 19
Chương 19
Chương 11
Bình luận
Bình luận Facebook