Tìm kiếm gần đây
Khóc một lúc, tôi tự đi về nhà. Khi đi qua một ngã tư, tôi nhìn thấy hắn ta! Chính là tên đã đ/á/nh tôi trong nhà vệ sinh lần trước, kẻ đã chụp ảnh tôi! Tôi sợ đến lạnh sống lưng, cuống cuồ/ng chạy về nhà. Chạy được nửa đường, đ/âm sầm vào một người. Trong lòng tôi thoáng chút hồi hộp. Phải chăng Lục Dã quay lại tìm tôi? Ngẩng đầu lên, hóa ra là Giang Thuật. 'Sao thế?' Anh ấy đỡ tôi đứng vững. 'Em thấy... đám người đ/á/nh em lần trước đang theo dõi... ở đằng sau.' 'Đừng sợ.' Giang Thuật đưa tôi vào siêu thị tạm lánh. 'Chờ anh một phút, anh đi xem thử.' Một phút sau, anh quay lại. 'Bên đó không có ai, anh nghe thấy tiếng ẩu đả ở ngã tư phía trước, có lẽ không phải đến tìm em, mà là hẹn đ/á/nh nhau với đối thủ khác.' 'Không phải sợ nữa.' Giang Thuật đưa tôi về nhà. Về đến nơi, anh nhìn thấy những giọt nước mắt còn đọng trên má tôi, hỏi: 'Hai người có chuyện gì thế?' 'Không có gì.' Tôi bĩu môi, không muốn nói thêm. 'Tạm gác lại đi, còn hai tuần nữa là thi đại học rồi.' Anh thở dài. Sau đó tôi về phòng, lén lấy điện thoại ra xem. Muốn nói với anh ấy rằng sau khi anh đi, tôi lại gặp phải người x/ấu. Muốn nói rằng tôi rất sợ. Nhưng lại sợ anh biết xong sẽ lao vào đ/á/nh nhau với họ... Vật vã suốt đêm, anh ấy không gửi cho tôi một tin nhắn QQ nào. Chắc chắn anh đã chán tôi rồi. Nghĩ đến đây, nước mắt tôi lại rơi. 23 Hôm sau ở trường, Giang Thuật nói với tôi. 'Cậu ấy về trường bên phụ huynh rồi, chuẩn bị thi đại học bên đó.' Tôi sửng sốt. 'Sao anh biết? Anh có QQ của cậu ấy?' Làm sao Giang Thuật và Lục Dã có thể là bạn QQ của nhau được? Hơn nữa, Lục Dã không nhắn tin cho tôi mà lại nói với Giang Thuật, chẳng phải rất kỳ lạ sao? 'Thì...' Giang Thuật ấp úng, 'Có lẽ cậu ấy ngại, hai người mới cãi nhau xong.' Tôi cắn môi, nghe cũng có lý. Nhưng chuyện quan trọng thế này, sao anh ấy không nói với tôi? Trong lòng vẫn cảm thấy buồn. Tối đó, suy nghĩ mãi, tôi quyết định nhắn tin xin lỗi anh ấy qua QQ. Tôi giải thích rõ ràng: rất cảm ơn anh đã bảo vệ tôi, luôn trân trọng tình bạn này, hôm qua chỉ vì lo lắng nên mới nói những lời nóng gi/ận, động viên anh tập trung ôn thi, chúng ta cùng nhau vào đại học. Soạn đi soạn lại, cuối cùng cũng gửi đi. Tôi ngóng đợi từng giây từng phút. Kết quả ngày đầu, ngày hai, ngày ba... Vẫn không thấy hồi âm. Lòng tôi nặng trĩu, không biết tâm sự cùng ai. Anh ấy im lặng khiến tôi hoang mang. Tôi chìm đắm trong những suy đoán: vì sao anh ấy lạnh nhạt như vậy? Ban đầu, tôi tiếp tục xin lỗi. Sau sợ làm phiền, tôi gửi note tự làm qua đó tranh thủ trò chuyện. Không ngoại lệ, anh đều không phản hồi. Đau lòng đến tột cùng, uất ức không thể thở nổi. Cho đến một ngày, tài khoản QQ của anh gửi đến bức ảnh nh.ạy cả.m, tôi chợt nhận ra - Tài khoản bị hack! Tôi gọi điện muốn báo cho anh. Người nghe máy là bố anh. 'San San à?' Giọng ông trầm ấm, 'Thằng bé đang học kỳ phong tỏa, không được dùng điện thoại, thi xong mới trả lại.' 'Xin lỗi đã làm phiền.' Tôi vội cúp máy. Sau đó mới gi/ật mình: sao bác ấy biết tên tôi? Nghĩ một lát, tự trấn an: chắc anh ấy lưu sẵn tên tôi trong danh bạ. Đúng là học nhiều quá hóa đần. Tôi không nhắn tin nữa. Đợi sau thi thôi. Tập trung ôn bài. 24 Tối hôm thi xong, tôi định tỏ tình với Lục Dã. Giang Thuật đột nhiên tìm tôi. 'Đừng tìm Lục Dã nữa.' Anh thở dài. 'Giang Thuật, giờ anh là anh trai tôi, xin hãy giữ phép tắc.' Tôi chẳng thèm để ý. Anh nắm tay tôi, đưa xem đoạn chat QQ. LuY: 'San San nhờ cậu chăm sóc hộ nhé.' Giang Thuật: 'Ý cậu là gì?' LuY: 'Còn gì nữa, bên này tớ có bạn gái rồi.' Giang Thuật: 'Cậu không thấy mình vô liêm sỉ sao?' LuY: 'Đành vậy thôi. Đợi cô ấy thi xong hãy nói, chúc cô ấy tương lai rạng rỡ. Bảo cô ấy đừng liên lạc nữa, phiền lắm.' Tôi không đọc nổi nữa... Đầu óc trống rỗng, da đầu tê dại, toàn thân r/un r/ẩy. Tôi òa khóc chạy đi. Lang thang vô định, lao vào bóng tối. Chẳng biết đi đâu, chẳng quan tâm phía trước có kẻ x/ấu không. Thậm chí nghĩ: gặp cư/ớp thì sao? Còn gì đ/au hơn lời 'đừng liên lạc nữa, phiền' của anh ấy? Không có. Nếu gặp nguy hiểm, liệu chàng trai nhiệt huyết trong mộng có lại xuất hiện, vỗ về tôi 'đừng sợ, có anh đây'? Đi qua vô số con phố, xung quanh là học sinh vừa thi xong đang ăn mừng. Họ đùa giỡn, hò hét, đ/ốt ch/áy những ngày cuối cùng tuổi học trò... Còn tôi, lạc lõng, đi tìm bóng hình anh ở mỗi góc phố. Cuối cùng, kiệt sức. Dừng chân bên bức tường trường cũ. Nơi anh từng trèo qua vô số lần. Dưới chân tường xếp gạch, lớp sơn tróc lở vì bước chân qua lại. Tất cả đều in dấu Lục Dã. Tôi chạm tay lên tường, tưởng tượng dáng anh phi thân qua tường, tìm ki/ếm dấu vết anh để lại. Nhưng bức tường lạnh giá, vô h/ồn. Tường vẫn đó, người đã xa. Chàng trai nhiệt huyết trong đời tôi, biến mất vĩnh viễn. Tựa lưng vào tường, tôi gào khóc. Kỳ thi kết thúc, tuổi thanh xuân khép lại. Những rạo rực, ngây ngô, cuồ/ng nhiệt... tất cả đã tàn. 25 Sau sự kiện đó, tôi như ch*t đi một lần. Không thiết tha điều gì. Tiếp theo là những ngày vô h/ồn: dự điểm, điền nguyện vọng, chờ giấy báo. Tưởng rằng sẽ không vượt qua nổi nỗi đ/au thất tình, nhưng nhờ sự tà/n nh/ẫn của anh, cùng thời gian, những tổn thương dần nhẹ đi. Đau, nhưng không còn chí mạng.
Chương 6
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 8
Chương 8
Chương 6
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook