Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
- TocTruyen
- Mèo nhỏ thích ăn Quýt
- Đừng Nghĩ Về Tôi
- Chương 11
Tôi hoàn toàn không mong họ như thế này. Tôi chỉ hy vọng họ có thể hướng về phía trước, tiếp tục cuộc sống của mình, chỉ cần thỉnh thoảng nhớ về tôi rồi mỉm cười là đủ. Vì vậy, tôi buộc phải nhấn mạnh với Diệp Lương một sự thật tàn khốc: "Diệp Lương, em đã ch*t rồi, đây là sự thật không thể thay đổi. Những ngày qua được ở bên anh em rất vui, nhưng rốt cuộc em vẫn phải rời đi. Vì thế em thật lòng mong anh có thể hướng về phía trước."
Bàn tay anh đặt trên vô lăng dần siết thành nắm đ/ấm. "Hướng về phía trước?" Anh khẽ cười nhạt, đuôi mắt đỏ ửng, "Làm sao tôi có thể? Chẳng lẽ như Ôn Hành đi tìm một bản sao thay thế sao?"
12
Đây là lần đầu tiên anh nhắc đến Ôn Hành và Phương Mộng, chất giọng vẫn đầy phẫn nộ như ngày chúng tôi gặp lại.
"Em không có ý đó..." Tôi bối rối, "Chỉ là em nghĩ..."
"Nghĩ rằng tôi nên buông bỏ em à?" Anh lạnh lùng ngắt lời, như muốn x/é toang lớp vỏ hòa hoãn, phơi bày tất cả u uẩn, "Nhưng tôi thích em là chuyện của riêng tôi. Giờ em lấy tư cách gì để khuyên tôi quên đi? Em lặng lẽ ở bên Ôn Hành bao năm, cuối cùng còn có thể chấp nhận hắn tìm một bản sao thay thế em để bắt đầu cuộc sống mới. Còn với tôi, ngay khi biết được tình cảm của tôi, phản ứng đầu tiên của em lại là bảo tôi buông bỏ. Em không thấy mình tà/n nh/ẫn lắm sao?"
"Trước kia đã vậy, nụ cười của em dành cho hắn, sự dịu dàng của em dành cho hắn, bao dung cũng chỉ dành cho hắn. Em có thể vào bếp vì hắn, làm nũng với hắn, vô tư nhận sự tốt đẹp từ hắn mà không chút áy náy. Còn với tôi, em tính toán từng li từng tí, sợ thiếu tôi một sợi tóc. Ngay cả việc em ở bên tôi bây giờ, cũng chỉ vì tôi chủ động tìm đến, vì sợi dây đó. Nếu không, em vẫn sẽ tiếp tục ở bên cạnh hắn."
"Trong ba chúng ta, tôi luôn là kẻ ngoài cuộc. Hứa Niệm Niệm, em nhất định phải đối xử với tôi như vậy sao?"
"Vậy tôi đã làm sai điều gì?"
"Tôi chỉ đơn giản là thích em thôi..."
Chưa bao giờ tôi thấy Diệp Lương mong manh đến thế. Gương mặt lạnh lùng nhưng giọng nói cuối câu đã r/un r/ẩy, đôi mắt cúi xuống khiến anh như chú cún bị dầm mưa. Những lời lẽ sắc bén chỉ là vỏ bọc che đậy cho trái tim yếu mềm, như chú nhím phô bày bụng trắng nhưng vẫn gầm gừ đe dọa bằng bộ gai nhọn sau lưng. Muốn ôm ấp nó, bạn phải chấp nhận cả những chiếc gai sắc nhọn.
Dù biết không thể chạm vào anh, tôi vẫn cúi người ôm lấy anh thật nhẹ nhàng.
Không biết đáp lại nỗi uất ức chất chứa của anh thế nào, tôi chỉ có thể nói lên suy nghĩ chân thành nhất: "Diệp Lương, em chỉ mong anh được hạnh phúc. Buông bỏ hay không cũng được, em chỉ mong những người em quan tâm có thể sống vui vẻ. Ôn Hành là vậy, Diệp Lương cũng thế. Không có ai quan trọng hơn ai, trong trái tim em, các anh đều ở cùng một phía, không thể so đo."
Diệp Lương trầm mặc hồi lâu mới khẽ nói: "Hứa Niệm Niệm, sự tà/n nh/ẫn của em... đúng là bẩm sinh."
Tôi ngơ ngác: "Hả?"
"Thôi, không có gì." Anh thở dài, ngẩng đầu lên cười như không có chuyện gì, "Mấy ngày nữa là Tết Dương lịch, chúng ta về thăm dì Ôn nhé."
Sau hôm đó, Diệp Lương cố tình lảng tránh cuộc trò chuyện, không nhắc đến bất cứ điều gì liên quan. Tôi sợ anh lại mất kiểm soát như hôm ấy, nên cũng đành cùng anh cười đùa cho qua. Không ngờ về quê đón năm mới, lại tình cờ gặp Ôn Hành.
Mọi năm vào dịp Tết Dương lịch, có lẽ để tránh Diệp Lương, Ôn Hành chưa từng về nhà. Đến Tết Nguyên Đán cũng chỉ ở lại một hai ngày. Lần này vừa về đến nơi, mở cửa ra đã thấy Diệp Lương, hai người đối mặt trong bất ngờ.
Hai ba tháng không gặp, Ôn Hành g/ầy đi trông thấy, gương mặt phờ phạm.
Tôi lập tức liếc nhìn trong phòng, không thấy bóng dáng Phương Mộng.
Dì Ôn từ bếp bước ra tò mò hỏi: "Ai đấy?"
Diệp Lương hích vai Ôn Hành, thẳng bước vào nhà cười với dì: "Dì, cháu đến thăm dì ạ. Hôm nay Ôn Hành cũng về, thật trùng hợp."
Dì Ôn mặc áo bông ở nhà, đeo tạp dề, nở nụ cười hiền hậu: "Dì nhớ hai đứa lâu lắm không gặp rồi."
Ôn Hành đã đi tới, giọng điềm đạm: "Mọi người bận công việc cả."
"Biết rồi, các cháu giờ bận bịu công việc." Dì Ôn vẫn tươi cười, đảo mắt nhìn Diệp Lương rồi xoa xoa tạp dề quay về bếp, "Ngồi chơi đi, dì còn đang hầm thịt kho."
Ôi, món thịt kho của dì Ôn đúng là tuyệt đỉnh.
Tôi liếc Diệp Lương rồi lẽo đẽo theo dì vào bếp.
Căn bếp vẫn nguyên vẹn như xưa, đủ loại nguyên liệu chất đống, nào thịt nào rau. Trên bếp, một nồi thịt kho sôi sùng sục, nồi áp suất còn bốc khói nghi ngút. Dì Ôn dịu dàng, thoăn thoắt sắp xếp mọi thứ ngăn nắp.
Mùi cơm thơm lẫn mùi thịt khiến tôi như được sống lại.
Phòng khách vang lên tiếng cãi vã giữa Ôn Hành và Diệp Lương. Dì Ôn chuyên tâm nấu nướng không để ý, còn tôi nghe thấy liền luyến tiếc nhìn đĩa thịt vừa ra lò rồi lập tức quay lại phòng khách.
Kết quả là thấy Ôn Hành mặt tái mét, loạng choạng chạy về phòng.
Tôi nghi hoặc nhìn Diệp Lương: "Anh làm gì vậy?"
Diệp Lương bốc nắm hạt dưa nhai ngấu nghiến, không thèm đáp.
"Đồ ngang bướng!" Tôi lẩm bẩm rồi không yên tâm bay vào phòng Ôn Hành.
Nội thất vẫn không đổi: giường, bàn học, giá sách, poster One Piece trên tường. Ôn Hành - một gã đàn ông to cao - đang quỳ bên chân giường, lục lọi thứ gì đó dưới gầm.
Sau hồi lục lọi, anh lôi ra chiếc hộp nhỏ phủ đầy bụi, bên trong chứa đủ thứ linh tinh.
Ôn Hành lần mò mãi mới tìm thấy sợi dây đỏ cũ kỹ, sau đó nhanh như chớp đeo vào cổ tay trước cả khi tôi kịp định thần.
Chương 128
Chương 10
Chương 10
Chương 6
Chương 17
Chương 15
Chương 10
Chương 12
Bình luận
Bình luận Facebook