Ngày đầu tiên được chẩn đoán u/ng t/hư, theo lời bác sĩ, có lẽ tôi chỉ còn 90 ngày nữa để sống. Tôi không khóc cũng chẳng làm ầm ĩ, như thường lệ nấu hai món mặn một món canh chờ Tạ Vãn Dương về nhà.
Đợi đến chín giờ mười lăm, anh ấy mới trả lời cuộc gọi tôi đã gọi lúc sáu giờ. Anh nói: 'Anh không về ăn tối đâu.'
Thật buồn cười.
Chín giờ tối, không ăn thì gọi là ăn khuya.
Tôi hâm nóng lại thức ăn, ăn một bữa thật ngon, không nhịn được mà thốt lên, tay nghề nấu nướng của tôi thật tuyệt!
89.
Khi tôi thức dậy, trong nhà chỉ có mỗi mình tôi.
Tạ Vãn Dương đã không về suốt đêm.
Dù sao đây cũng chẳng phải chuyện một ngày hai ngày, tôi không để bụng, chỉ hơi tiếc: trong ba tháng cuối đời mình, anh lại bỏ lỡ thêm một ngày nữa.
Buổi chiều, Tạ Vãn Dương nhắn tin bảo hôm nay về ăn tối.
Tám giờ tối, anh mới về. Nhìn bàn ăn trống trơn, anh hỏi tôi: 'Cơm đâu?'
Tôi ôm bụng đ/au đến r/un r/ẩy: 'Muốn ăn thì tự nấu đi.'
Tạ Vãn Dương lại ra khỏi nhà.
Thực ra trong bếp vẫn còn thức ăn thừa, nhưng khi ngửi thấy mùi nước hoa Chanel số 5 chưa tan trên cổ áo anh, tôi chợt không muốn nói ra nữa.
Mà anh cũng chẳng bước vào bếp lấy một bước.
87.
Tôi lái xe về nhà mẹ. Vừa thấy tôi, bà đã nắm tay tôi bảo tôi g/ầy đi, người trông tiều tụy hẳn, còn hỏi Tạ Vãn Dương có chăm sóc tôi tốt không.
Tôi dụi đôi mắt đỏ hoe, nói với mẹ: 'Không phải đâu, dạo này con bận quá thôi!'.
Buổi trưa nắng đẹp, mẹ bảo tôi giúp bà mang hoa ra sân nhỏ phơi.
Bà tỉa cành lá, ánh nắng ấm áp kéo dài bóng bà, tôi nằm trên ghế bập bênh đong đưa nhìn bà.
Tôi không muốn ch*t nữa.
86.
Tôi đi khám bác sĩ.
Bác sĩ dặn tôi uống th/uốc đều đặn.
Tôi hỏi ông ấy: 'Uống th/uốc này có thể sống lâu hơn không?'
Bác sĩ bảo hãy thả lỏng tinh thần, điều trị tốt thì sẽ có hy vọng.
Nhưng khi tôi cầm th/uốc bước ra cửa, tôi nghe thấy tiếng thở dài bất lực và nhạt nhòa của ông.
85.
Hôm nay Tạ Vãn Dương hiếm hoi về sớm, mang cho tôi món tôm hùm cay yêu thích.
Anh bóc một con, đút cho tôi.
Tôi không há miệng, vì ăn cay sẽ đ/au bụng thêm.
Anh đậy con tôm lên bát cơm trắng của tôi, 'Hôm kia em đi thăm mẹ à?'
Quả nhiên là mẹ đã gọi cho anh.
Tôi gật đầu.
'Mẹ bảo em g/ầy đi.' Tạ Vãn Dương nhìn tôi chăm chú, nắm cổ tay g/ầy guộc của tôi lẩm bẩm, 'Đúng là hơi g/ầy, sao ở nhà dưỡng mãi mà vẫn g/ầy thế?'.
Lòng tôi đắng nghẹt: không chỉ g/ầy, mà còn sắp ch*t nữa.
Tạ Vãn Dương vốn định hôn nhẹ lên ngón tay tôi, nhưng bị chuông điện thoại c/ắt ngang. Anh liếc nhìn, do dự một chút rồi tắt máy.
'Điện thoại quảng cáo thôi. Kệ nó, mình ăn cơm đi.'
Nhưng tôi thấy rõ màn hình hiện lên ba chữ 'Hứa Hiểu Nhiên'.
Hứa Hiểu Nhiên – một trong những nhà thiết kế chính của xưởng thiết kế sườn xám mà tôi và Tạ Vãn Dương sáng lập, cũng chính là người phụ nữ thích xịt nước hoa Chanel số 5.
Nói thật, nếu không phải vì Tạ Vãn Dương muốn tôi nghỉ ngơi chuẩn bị mang th/ai, tôi đã không rời công việc, thì vị trí nhà thiết kế chính cũng chẳng rơi vào tay Hứa Hiểu Nhiên.
Có một khoảnh khắc, tôi vô cùng mừng vì mình và Tạ Vãn Dương chưa có con.
Sau bữa tối, Tạ Vãn Dương chủ động rửa bát.
Tôi tắm xong rồi dựa vào giường đọc sách, không lâu sau, Tạ Vãn Dương cũng từ phòng tắm bước ra.
Anh cởi áo choàng, chui vào chăn tôi, 'Giao Giao, anh nhớ em.'
Tôi dùng chăn ngăn anh ra, quay lưng lại, 'Em mệt rồi, ngủ thôi.'
Tôi đương nhiên biết Tạ Vãn Dương muốn làm gì.
Nhưng tôi không muốn, càng không muốn ép mình chiều theo anh.
84.
Tôi và Tạ Vãn Dương thức dậy gần như cùng lúc.
Anh ôm tôi từ phía sau, cằm áp vào cổ tôi, 'Giao Giao…'
Tôi thoát khỏi vòng tay anh, thẳng thắn: 'Em không có hứng.'
Bị từ chối liên tiếp, Tạ Vãn Dương khó chịu.
Anh lặng lẽ ăn sáng xong, lặng lẽ ra khỏi nhà, trước khi đi chẳng nói với tôi lời nào, cũng chẳng hỏi vì sao tôi không có hứng.
Sau bữa trưa, tôi lái xe đến chỗ mẹ.
Mẹ đang dọn nhà, lục ra nhiều thứ cũ của tôi, trong đó có vài cuốn nhật ký thời cấp ba.
Mười sáu năm trước, cuốn nhật ký năm lớp 11, gần một nửa trang giấy đều có ba chữ cái 'XWY' – chữ viết tắt tên Tạ Vãn Dương.
Anh ấy là học sinh chuyển trường, năm lớp 11 chuyển vào lớp tôi, được cô giáo chủ nhiệm xếp ngồi sau lưng tôi.
Biết bao lần, tôi đã quay lại lén nhìn anh khi chuyển bài kiểm tra.
Hồi đó, tôi thích vẽ, trong nhật ký còn có hình tôi vẽ anh. Anh ném bóng rổ, anh giải bài tập, anh ngủ gật trong lớp, và anh vỗ nhẹ vai tôi hỏi có thể giảng bài này không.
Trong cuốn sổ còn kẹp một mẩu giấy nhỏ, trải qua mười sáu năm đã ngả màu vàng nhạt, nhưng nét mực vẫn đậm: không thích ăn cá – đây cũng là về Tạ Vãn Dương.
Có lần, tôi gặp anh ở căng tin. Bạn anh bảo món cá đó ngon lắm, nên gọi một phần, Tạ Vãn Dương cảm ơn rồi nói mình không thích ăn cá.
Về nhà, tôi viết mẩu giấy này, kẹp vào sổ.
Mẹ hỏi tôi đang nghĩ gì mà mải mê thế.
Tôi gập sổ lại, nói với bà: 'Con muốn về đây ở vài ngày.'
Mẹ hỏi tôi có cãi nhau với Tạ Vãn Dương không.
Tôi vội vàng phủ nhận.
Thực ra, Tạ Vãn Dương dường như đã lười cãi nhau với tôi.
83.
Cuộc sống của mẹ được bà sắp xếp đầy đủ và tràn đầy sức sống.
Sáng sớm hơn sáu giờ, bà dắt tôi đi chợ, chọn cá thịt rau quả tươi ngon nhất, còn m/ua hai cân tôm hùm nhỏ bảo trưa sẽ làm tôm hùm cay cho tôi ăn.
Sau bữa sáng, mẹ bảo tôi lái xe đưa bà đến lớp học nhảy.
Tôi gi/ật mình, 'Cái gì?'
Mẹ hơi ngượng: 'Sao? Chỉ cho trẻ con học nhảy, bà già như tôi thì không được à?'
Tôi vội dỗ dành bà hai câu, bảo bà còn trẻ lắm!
Đưa mẹ đến phòng học nhảy, tôi hỏi cô giáo dạy nhảy trẻ tuổi, liệu tôi có thể dự thính không.
Bình luận
Bình luận Facebook